Hoài niệm thanh xuân
Thỉnh thoảng, tôi vẫn về qua Hà Nội khi thì vì công việc, khi thì về "cội nguồn" ngày giỗ tổ bên quận Hà Đông, đôi khi chẳng có việc gì, nhớ quá có việc đi ngang qua cũng tạt té ghé vào ngồi gọi ly trà đá vỉa hè, lang thang đi bộ quanh bờ hồ Hoàn Kiếm, chỉ để thỏa một nỗi nhớ mong "nhớ Hà Nội" “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất đã hóa tâm hồn", tôi đã trải qua quãng đời đẹp nhất, những kỷ niệm của tuổi thanh xuân sôi nổi ở nơi được mệnh danh là "trái tim" của đất nước.
"Vạn Vân có bến Thổ Hà
Vạn Vân nấu rượu, Thổ Hà nung vôi"
Sinh ra trong một gia đình nông nghiệp nơi miền quê Việt Yên, Bắc Giang giàu truyền thống văn hóa, cách mạng, vùng đất "địa linh nhân kiệt", giàu truyền thống khoa bảng; vùng đất "văn vật danh hương", "văn vật sở đô"; quê hương của "bậc tôi hiền cái thế - Thân Nhân Trung; nôi của làng quan họ "người ơi, người ở đừng về", cách Thủ đô Hà Nội khoảng 45 km.
Trong thời gian rèn luyện, học tập trong Học viện Cảnh sát - Ngôi trường được coi là " hót" lúc bấy giờ. Những ngày cuối tuần, không về quê, chúng tôi rủ nhau đi chơi, tôi cũng được trải nghiệm cuộc sống ở "thủ đô ngàn năm văn hiến". Chúng tôi thuê xe máy đi qua các ngõ ngách nhỏ để ngắm nhìn "nhịp thở", "trái tim" của cả nước; để được thư giãn, nghỉ ngơi sau một tuần học tập vất vả, lần lượt thưởng thức những đặc sản ngon nổi tiếng của Hà Nội.
Tôi như có một nhân duyên không hẹn ước, sau 5 năm sống và học tập tại Hà Nội đã để lại trong lòng những dấu ấn kỷ niệm không thể nào quên, về một thành phố mà tôi cho là "Tri kỷ", có chiều dài lịch sử hào hùng; nơi vị cha già dân tộc, người anh hùng giải phóng dân tộc, một danh nhân văn hóa nhân loại - Chủ tịch Hồ Chí Minh yên giấc ngàn thu.
Tâm sự về những kỉ niệm ấn tượng và cảm xúc sâu đậm về Thủ đô "ngàn năm văn hiến" "trái tim" của đất nước trong tôi chính là những con người tôi có "nhân duyên" gặp gỡ nơi đất kinh kỳ này.
Lần gặp Hà Nội đầu tiên, tôi đang trong tư thế háo hức của một sĩ tử đi thi. Buổi hôm ấy, tôi mặc chiếc áo cộc màu xanh nước biển, dáng người gày gò, hốc hác, nhỏ bé, bước xuống từ chuyến xe buýt số 203, khởi hành từ bến xe Bắc Giang xuống Hà Nội, chào đón tôi bằng cái nóng hầm hập như cháy da thịt của mùa hè, làm người tôi thấm ướt hết cả mồ hôi; Học viện Cảnh sát nhân dân là địa danh đầu tiên tôi đặt chân xuống.
Do đến trễ hơn so với mọi người, tôi bỏ giấy báo dự thi ra để biết địa điểm dự thi Trường tiểu học Cổ Nhuế B, hớt ha, hớt hải bắt xe ôm đến địa điểm thi để tìm phòng trọ, chuẩn bị sáng hôm sau làm thủ tục dự thi. Đến nơi, hầu như các thí sinh và người nhà thí sinh đã thuê hết phòng, tôi đi bộ một vòng xung quanh địa điểm thi mà không còn nhà nào còn phòng trọ cho thuê trong lòng tôi lúc này cảm thấy lo lắng, mệt quá tôi ngồi xuống một góc ven đường, lúc đó tôi thấy vừa buồn, vừa tủi, chỉ muốn òa lên khóc. Đang buồn lo, ngơ ngác không biết làm gì thì một người phụ nữ trạc 40 tuổi, vỗ vào vai tôi, cháu tìm phòng trọ đúng không, sao đi muộn vậy quanh đây hết phòng rồi. Thôi về nhà cô, nhà cô có phòng của con cô, nó đang đi công tác, tháng sau mới về, cháu vào đấy ở tạm. Tiền phòng cô không lấy tiền, bữa ăn thì xuống ăn cùng gia đình cô. Khi nào thi xong đưa cô tiền ăn thôi. Hành động của cô đã làm cho tôi cực kỳ xúc động, kể từ sau đó trong thời gian học tập ở trường thỉ thoảng tôi có ghé nhà thăm cô.
Còn lần, trong đợt đi thực tập tốt nghiệp. Tôi được phân công về Công an phường Thanh Trì, quận Hoàng Mai thực tập cuối khóa. Thời gian đó tôi được phân công nhiệm vụ trinh sát, theo dõi một đối tượng "ma túy" nguy hiểm tại địa bàn tại khu vực gầm cầu Thanh Trì. Sau 20 ngày hóa trang, mật phục, bằng các biện pháp nghiệp vụ thì ngày 16/11/2012, giữa lúc trời mưa tầm tã, trời giá rét buốt thấu da thịt. Với sự giúp đỡ ủng hộ nhiệt tình của nhân dân, chúng tôi đã vây bắt được đối tượng, mang lại cuộc sống bình yên và hạnh phúc cho nhân dân.
Tôi có khoảng thời gian 5 tháng ở gần khu vực đường Tam Trinh tại gia đình một đồng chí Công an phường. Khu vực quanh đây toàn là dân tứ xứ tụ về sinh sống, lập nghiệp. Nhà tôi ở, là một nhà cấp bốn cũ kỹ, được lợp bằng ngói xi măng, bên dưới có ốp trần nhựa; gia đình gồm 6 thành viên (có tôi là 7) đều là công chức nhà nước, mọi người coi tôi như là con cái trong gia đình. Ngôi nhà tuy nhỏ nhưng ấm cúng, tràn ngập niềm vui, hạnh phúc.
Ấy là được hưởng trọn niềm vui cùng người dân Thủ đô trong đại lễ kỷ niệm 1000 năm Thăng - Hà Nội, hay nghẹn ngào cùng đồng bào cả nước trong giây phút tiễn đưa Đại tướng Võ Nguyên Giáp người học trò xuất sắc nhất của Chủ tịch Hồ Chí Minh về với đất mẹ Lệ Thủy - Quảng Bình.
Kỷ niệm của tôi với Hà Nội rất nhiều buồn có, vui có nhưng tôi chưa bao giờ hết yêu Hà Nội. Trong quãng Thanh xuân của tôi Hà Nội như người bạn “Tri kỷ” cho tôi thật nhiều bài học, trải nghiệm mới mẻ, để tôi thêm trân trọng phút giây được sống, được cống hiến “khi trái tim còn đập”, trân quý cuộc sống mến yêu trên quê hương, đất nước của mình. Tôi yêu Hà Nội!
Tôi yêu Hà Nội
Tôi yêu Hà Nội qua từng ô cửa.
Bên ly cà phê ngồi đếm hạt mưa
Tôi yêu Hà Nội dòng xe trên phố
Nhấp tách trà thơm ngắm dáng em về.
Tôi yêu Hà Nội gió chiều đông bắc
Dáng em yêu kiều, ngang qua Văn Miếu
Tôi yêu Hà Nội từ trong kiếp trước
Cho đến ngày nay vẫn yêu Hà Nội
Hà Nội ơi! Dù đi bốn phương trời
Lòng ta vẫn luôn nhớ về Hà Nội
Vẫn luôn một lòng thuỷ chung son sắt
Vẫn luôn một lòng vững tin Hà Nội
Rồi ngày mai, mùa xuân lại hé môi cười
Đời vui toả ngát hương trời
Vững tin đồng lòng vượt qua dông tố
Lắng nghe nhịp đập trái tim Hà Nội
Ôm ấp trong lòng Hà Nội mến thương
Nghe trong tim mình Hà Nội vấn vương
Ôm vết thương đau Hà Nội vẫn hát
Những bài tình ca thắp lên tình người".
Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Đoàn Tam Kỳ. Thông tin về cuộc thi xem tại đây. | |