Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Hà Nội - Nơi xô bồ hay chốn bình yên?

Phạm Thị Trang 29/08/2024 15:50

“Học xong thì về quê làm con nhé, Hà Nội xô bồ lắm, về đây ổn định và bình yên hơn”, mẹ tôi thường nói như thế, mỗi lần tôi về thăm nhà.

457097112_8330842550307542_8180516286266421298_n.jpg
Ở Hà Nội, tôi có cơ hội tiếp xúc với nhiều điều mới lạ, được học tập và hòa mình vào “dòng suối” trong lành tràn đầy nhiệt huyết phấn đấu và phát triển hết mình của các bạn trẻ cùng trang lứa...

Chắc hẳn cũng giống như bà ấy, trong mắt đa số chúng ta, Hà Nội lúc nào cũng đông đúc, tấp nập,... Nhưng với tôi - một con bé vừa tròn 23, mới bước chân ra khỏi ngưỡng cửa đại học thì Hà Nội lạ lắm, bạn ấy hấp dẫn và cuốn hút, lúc thì nhiệt huyết sôi nổi, lúc lại nhẹ nhàng an nhiên. Tôi không biết tính cách thật của bạn ấy là gì, đôi khi tôi cũng tự hỏi: “Hà Nội, có phải luôn là nơi xô bồ đông đúc như mọi người vẫn nghĩ không nhỉ?”.

Cũng đúng thật, Hà Nội xô bồ lắm, bạn ấy thường xuyên kéo tôi vào dòng người đông đến nghẹt thở trên đường phố, có những buổi sáng tôi phát cáu vì sắp muộn giờ mà đường Nguyễn Trãi có hàng ngàn người đứng im bất động do tắc đường. Mỗi lần như thế, tôi chỉ ước đường sá ở Hà Nội rộng gấp đôi gấp ba để ai cũng có một phần cho riêng mình.

Hà Nội cũng tấp nập lắm, có lẽ không ngoa khi nói "Hà Nội nhìn đâu cũng thấy người, lúc nào cũng thấy người", dân cư Hà Nội đông đúc và tất bật. Hà Nội lúc nào cũng cuốn mình vào guồng quay công việc, học tập, vui chơi. Dù là 4 giờ sáng hay 12 giờ đêm, chỉ cần bạn bước chân ra đường phố ở Hà Nội, chắc chắn bạn sẽ gặp ai đó.

Hà Nội thì luôn luôn năng động, bạn ấy cùng tôi tham gia những concert âm nhạc sôi động, những sự kiện hàng ngàn người “check-in”, những lễ hội truyền thống ý nghĩa,... Thật đúng là “Hà Nội không thiếu những cuộc vui”. Ở Hà Nội, tôi có cơ hội tiếp xúc với nhiều điều mới lạ, được học tập và hòa mình vào “dòng suối” trong lành tràn đầy nhiệt huyết phấn đấu và phát triển hết mình của các bạn trẻ cùng trang lứa.

Nhưng bên cạnh cái dáng vẻ lúc nào cũng sôi nổi đó là một Hà Nội bình yên đến lạ, là “bờ vai” mà tôi yên tâm dựa vào những lúc cần. Hà Nội ôm tôi vào lòng bằng sự nhẹ nhàng và dịu dàng theo cách đặc biệt nhất mà bạn ấy có.

Ở bên Hà Nội, tôi có thể thoải mái vừa đi vừa khóc một mình trong dòng người tấp nập, tôi có thể yếu đuối ngồi yên một góc bên cạnh Hồ Gươm nhìn mặt nước gợn sóng, nhìn dòng người hối hả đi lại, thả trôi mình vào những suy nghĩ miên man để rồi thấy cả Hà Nội này vẫn ngày đêm hoạt động, dù đã trải qua khó khăn cả nghìn năm nay, thì những biến cố tôi đang gặp phải sẽ sớm qua thôi, tôi cũng sẽ mạnh mẽ và rực rỡ như Hà Nội, có thể sánh bước cùng bạn ấy, trở thành một người tốt.

Tôi yêu những buổi chiều thời tiết dịu mát, yêu cảm giác được dắt chiếc xe Wave Alpha cà tàng của mình đi lượn lờ khắp phố cổ, từ đường Phùng Hưng với những bức tranh nghệ thuật đến phố Hàng Mã rực rỡ sắc màu, rồi di chuyển sang tuyến đường Lý Thường Kiệt, Khâm Thiên, dọc theo Tây Sơn xuống Nguyễn Trãi, rẽ vào Nguyễn Ngọc Vũ sang Cầu Giấy. Tôi thích cảm giác được đi trên đường, được ngắm nhìn nhịp sống thường nhật của Hà Nội cùng những âm thanh quen thuộc nơi đây. Có lẽ, sau này nếu phải rời xa Hà Nội, những hình ảnh, âm thanh này sẽ là thứ khiến tôi nhớ nhất.

Tôi yêu từng khoảnh khắc được đắm mình vào những mảnh không gian lặng lẽ của Hà Nội. Đó là hàng giờ thả hồn vào các cuốn sách ở Thư viện Quốc gia, là cả buổi chiều ngồi tô tượng ở quán một cafe “view xịn” bên đường, là cả ngày dạo bước trong bảo tàng nghệ thuật rồi sang các khu di tích lịch sử,.. Hà Nội khi đó dịu dàng lắm, bạn ấy nhẹ nhàng nắm tay tôi dạo bước trong dòng thời gian yên ả, để tôi dành trọn tâm trí cảm nhận sự bình yên nhất của tâm hồn mình.

Sự bình yên dịu dàng của Hà Nội còn đến từ những con người nơi đây. Tôi nhớ như in sự giúp đỡ của các chú sửa xe trên đường Khâm Thiên ngày tôi còn học năm nhất. Hôm đó trời mưa, con xe đạp điện của tôi bất ngờ ngừng hoạt động, tôi dắt bộ đến quán để sửa, chuẩn bị tinh thần trả hàng trăm ngàn, thậm chí hàng triệu đồng vì nghe nói “Hà Nội chặt giá kinh lắm, cái gì cũng đắt”, nhưng các chú nhiệt tình sấy lại xe giúp tôi và không lấy đồng nào. Tôi cũng trân trọng những anh xe ôm, những người lạ trên đường đã quan tâm giúp đỡ, hỏi han khi thấy tôi dắt chiếc xe hết xăng, xì hơi vào tối muộn,..

Tôi nhận được rất nhiều sự yêu thương từ Hà Nội và tôi cũng yêu Hà Nội rất nhiều. Dù bạn ấy có ồn ào sôi nổi hay dịu dàng bình yên, Hà Nội sẽ luôn chiếm một vị trí quan trọng trong lòng tôi. Tôi sẽ ở lại Hà Nội lâu hơn nữa, để được sánh bước và cùng bạn ấy phát triển từng ngày./.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Phạm Thị Trang. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Hà Nội và tôi - nơi giấc mơ bắt đầu
    Hà Nội, một mảnh đất linh thiêng, in dấu trong tâm trí tôi từ thuở ấu thơ. Nơi đây, dòng chảy lịch sử ngàn năm hòa quyện với nhịp sống hiện đại, tạo nên một bức tranh muôn màu, đầy sức hút. Thăng Long - Hà Nội, địa danh lịch sử ấy là minh chứng cho sức sống mãnh liệt, tinh thần bất khuất của một thành phố anh hùng.
(0) Bình luận
  • Lẵng hoa tươi Hồ Gươm
    Hồ Gươm giữa lòng Hà Nội. Hồ như chiếc gương ngọc soi những con phố nhỏ, những ngôi nhà “mái ngói thâm nâu” vừa mộc mạc vừa phóng khoáng nét hào hoa, tao nhã. Khung cảnh Hồ Gươm bốn mùa mắt biếc, thu vào đây cả bầu trời xanh lơ.
  • Tôi đi “nhặt” Hà Nội xưa cùng Nguyễn Công Hoan
    Tôi thuộc thế hệ 8X, gắn bó với Hà Nội khi tiếng còi xe đã át đi nhiều âm thanh của một thời xa vắng. Ký ức về Hà Nội trong tôi là những con phố đã đổi thay tên gọi, những tòa nhà cao tầng vươn mình che khuất bóng cổ thụ, và những câu chuyện về quá khứ chỉ còn là lời kể của ông bà, cha mẹ. Tôi chưa từng hít thở bầu không khí của Hà Nội đầu thế kỷ 20, chưa từng bước chân trên con đường Cổ Ngư còn thắp đèn dầu hỏa năm 1918, hay lắng nghe tiếng "kèn đuổi ma" rờn rợn ở dốc Hàng Gà.
  • Hà Nội - Thành phố của những mùa hội và phong tục cổ
    Hà Nội, trong tâm hồn mỗi người, không chỉ là những con phố cổ kính hay những Hồ Gươm, Hồ Tây thơ mộng. Hà Nội còn là một dòng sông của thời gian, mà trên đó, các lễ hội và phong tục dân gian chính là những con sóng sống động, mãi mãi xô bờ, mãi mãi ngân vang.
  • Lãng đãng hồ Tây
    Mãi rồi mà vẫn cứ với tâm trạng chộn rộn y như là một nghi lễ. Mỗi sáng tinh mơ, khi hồi hộp vén màn sương mỏng đánh thức Hồ Tây. Nhoài người với tay nắm xe đạp, nhập dòng xe đua như dòng nước xiết òa vào vùng thơm hương sen hồ và những làng hoa Quảng An, Quảng Bá...
  • Hồ Gươm - mảnh hồn thiêng giữa lòng Hà Nội
    Tôi vẫn nhớ như in cái buổi sớm mùa thu năm ấy, lần đầu tiên đặt chân đến Hà Nội. Thành phố mơ ước, thành phố của bao câu chuyện cổ tích mẹ kể, của những bài thơ tôi từng học, bài hát tôi nghe thuở nhỏ, bỗng chốc hiện ra trước mắt – thật đến rưng rưng. Hồ hiện lên giữa lòng thành phố trước mắt tôi như viên ngọc bích xanh rêu lung linh, huyền diệu. Hồ Gươm – hay Hồ Hoàn Kiếm – đã in sâu vào ký ức tôi bằng một vẻ đẹp không thể gọi tên, vừa cổ kính, vừa thiêng liêng, vừa nhẹ nhàng như tiếng vọng từ quá khứ xa xăm.
  • Hà Nội, yêu mãi còn yêu...
    Hôm qua đường phố Hà Nội như tĩnh lặng hơn, và hôm nay cũng vậy. Cái rét Tháng Giêng vừa qua đi rất nhanh và diệu vợi làm sao! Trên những con phố, ánh mặt trời xuất hiện và những chiếc lá mùa thu bắt đầu rơi...
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Hà Nội - Nơi xô bồ hay chốn bình yên?
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO