Trên những cà nh khẳng khiu, tưởng chừng chết trong giá lạnh lại đơm chồi nảy lộc. Những chồi búp nhu nhú như những ngọn lửa xanh của cây bà ng đầu ngõ hay tím biếc của cây lộc vừng, cây doi đến như cây sung mới nảy chồi xanh mơ mộng mị để rồi những bông hoa xòe năm cánh trắng của chanh, hoa xoan tím mịn nhún nhẩy nơi đầu cà nh, hoa lộc vừng đử chói như dây pháo tép đung đưa. Tất cả bừng nở sau một giấc ngủ dà i.
Tháng ba vử, không phải là mùa để người ta nhớ vử những loại hoa sang trọng như đồng tiửn, lay-ơn, huệ, lan, thược dược, cẩm chướng... đua nhau khoe sắc mà là để nhớ vử những loại hoa đồng nội: Hoa chanh nhử nhoi, hoa bưởi trắng trong ngát hương, hoa gạo bập bùng như những ngọn lửa nhảy nhót trong nắng, lũ chim chà o mà o, sáo sậu bay vử hót ríu ran. Hoa gạo đẹp một cách khiêm nhường nhưng cũng không kém phần rực rỡ. Cái đẹp của hoa gạo không để người ta ngắm nhìn mà cây gạo cũng mang lại nhiửu công dụng cho người là ng quê.
Những loại hoa đồng nội dịu dà ng đã đi và o tâm chí của những người dân quê, đó là biểu trưng của mùa xuân. Chính loại hoa đó đã gợi nhớ da diết đến là ng quê nghèo nơi tôi đã sinh ra. Nơi lũ trẻ nghịch ngợm thả diửu trên những gò bãi, đá bóng dưới bãi sông mỗi buổi chiửu thả bò cùng chúng bạn, hay dùng thanh tre vót nhọn như dao găm để đà o dế, bắt những chú dế mèn to sụ, đầu gò lên nâu bóng, lúc đó chúng tôi tập chung nhau lại cho dế chọi nhau reo hò thích thú. Những buổi chiửu khi bò ung dung gặm cử trên sườn đê, chúng tôi lại đuổi nhau bắt cà o cà o, châu chấu rồi xuống đồng bãi nhặt những bông hoa gạo đử sâu thà nh một chuỗi đeo và o cổ.
Tháng ba, nơi những miửn quê diễn ra nhiửu lễ hội, trong tiết mưa phùn se se lạnh cả là ng quê chìm trong mà u tím phớt, hăng hắc của hoa xoan, ngan ngát hương hoa bưởi. Người già , thanh nữ, trẻ em nô nức đi hội xuân là m ta chợt nhớ đến câu thơ của nhà thơ Nguyễn Bính Buổi ấy mưa xuân phấp phới bay/Hoa xoan lớp lớp rụng rơi đầy/Hội chèo là ng Đặng đi qua ngõ/Mẹ bảo thôn Đoà i diễn tối nay. Tháng ba là ng quê đua nhau và o hội. Tôi vốn sinh ra ở Trung du, trên những quả đồi trọc lốc, những hà ng xoan cao thấp đua nhau trổ hoa rơi tím chân đồi và những đám rước, cử phướn, trống chiêng thì thùng như nhặt như khoan theo sau kiệu là ng là những cụ già mặc áo tế xanh, đử, tím, và ng cùng những cô thôn nữ mặt hoa da phấn, mặc áo lụa đử, chân đi hà i... Nếu không có những lễ hội như thế thì thiếu đi mùa xuân, thiếu đi chút lãng mạn của thời gian, thiếu đi tình nồng ấm của con người. Dường như mùa xuân không thể thiếu mưa xuân.
Bây giử vử thà nh phố, tìm đâu được mà u đử rực khát khao của cây gạo đầu là ng, tìm đâu một hà ng xoan tím mịn để mùa xuân nà o không vử được cũng nhớ cũng mong. Mỗi độ tháng ba vử, trước cảnh sắc của thiên nhiên, trước những gam mà u rung rinh của hoa đồng nội của mà n mưa xuân phơi phới bay, cuộc đời còn nhiửu thứ để người ta yêu lắm.