Giọt nước mắt ngày xưa hóa ngọc sáng trong lòng

Chử Văn Long| 01/09/2020 08:23

Giọt nước mắt ngày xưa hóa ngọc sáng trong lòng

Mùa thu của đất trời, của chung mọi người, nhưng cũng còn là của riêng tôi. Này là hình ảnh của ấu thơ, sáu mươi năm đi qua, bao nhiêu biến đổi của cuộc đời, của lòng người, giọt mưa thu của ngày xưa ấy vẫn treo tròn từng giọt, óng ánh, nằng nặng trên mái gianh không chịu rơi vào quá khứ: nhà nghèo, mẹ đi chợ xa, một mình ngồi đợi mẹ những giờ hiu hắt… Bỗng nhiên cái mái gianh rạ kia biến thành mi mắt, rồi từ đó những giọt nước mắt ứa ra, lớn dần như thể cái mái gianh kia cũng biết khóc! Để rồi từ đó lớn lên tôi đã gặp những mùa thu của trống ếch, đèn sao bay múa qua nhanh… nhiều lúc tôi như người ngơ ngẩn muốn đi tìm lại những gì trong suốt cuộc đời của mình, thì chiến tranh, khói lửa, lần nữa lại ập tới. Như bao người rời bỏ quê quán ra đi cùng đất nước gian khổ đạn bom, mỗi khi ngọn heo may như đâu tự lòng mình run rẩy lại làm tôi nao nao nhớ quê xa. Giọt nước mắt mái gianh từ đâu lại hiện về treo rơi trước mặt.

Tôi thường nhẩm hát vụng một mình, ca khúc tiền chiến của Đặng Thế Phong “…Ngoài hiên giọt mưa thu thánh thót rơi…”. Thời ấy, một thời sống đặc biệt của chiến tranh, người ta sợ nỗi buồn ủy mị, cũng phải. Nhưng có lẽ chỉ những gì gợi nên buồn bã mới có sức sống bền dai. Hơn nữa thế kỷ đi qua, thêm bao sáng tác âm nhạc, những ca khúc mùa thu buồn vui mới ra đời. Thì với tôi “…những giọt mưa thu thánh thót rơi…” vẫn gợi về sắc thu, tình thu, những âm điệu mùa thu hơn cả, dù những mái rạ ngày xưa giờ đây đã thay tường xây mái ngói. Và riêng đời tôi, mẹ đâu còn nữa, tôi cũng đâu còn tuổi ấu thơ để được ngồi chờ tan chợ mẹ về, để lần nữa thấy lại cái mái gianh giống như mi mắt biết khóc khi những giọt mưa treo nặng trước mình mãi không rơi! Giờ tôi ngồi đây bàng hoàng nhớ lại quãng đời đi qua với những mùa thu tít tắp xa, nhưng với tình yêu, cuộc sống, dù xa đến đâu, xa hết đời mình, cùng bao nhung nhớ tuổi trẻ sum họp biệt ly, nó mãi treo nặng bên lòng như những giọt mưa thu trên mái gianh xưa không rơi vào lãng quên quá khứ. Nó cứ long lanh đến mức không chịu nổi. Và nó thật sự đã biến thành giọt nước mắt, trong câu thơ tôi viết:

Mùa thu như con tàu mơ mộng vừa cập bến đã ra đi
Để lại bến bờ tạnh vắng
Cánh đồng rộng đã phủ mờ sương trắng
Gió bấc về nghe giọng cây run...

Đốt lửa lòng lên xua bớt cô đơn
Tôi tìm lại bạn bè, tôi tìm lại
Những kỷ niệm yêu thương, những nỗi niềm khờ dại
Giọt nước mắt ngày xưa hóa ngọc sáng trong lòng...

Ơi trái tim nhỏ bé phập phồng
Đã đưa ta qua một thời dữ dội
Mà đẹp thế, thủy chung, trong lành, phơi phới
Như buổi sớm thu vàng mây gió cuốn tan mau.
(0) Bình luận
  • Tiếng “tút tút” cuối cùng
    Xóm Tìm nằm nép mình bên dòng sông Trà Lý, nơi bầu trời dường như sà xuống thấp hơn, và mùi bùn non cứ thế quyện vào hơi thở, vào máu thịt của những người dân lam lũ. Ở cái xóm nhỏ ven đê này, mỗi buổi sáng, vào lúc sáu giờ, một chuỗi âm thanh quen thuộc “tút tút…” lại vang lên từ chiếc loa truyền thanh của xã đặt trên đỉnh cột làm từ một cây xoan già.
  • Cuộc phiêu lưu của chì gầy
    Tôi nằm vạ vật ở quầy bán văn phòng phẩm đã lâu mà chẳng cô cậu học sinh nào đoái hoài. Lớp bụi thời gian phủ lên thân thể gầy còm khiến tôi ngứa ngáy, khó chịu. Nhìn các bạn bút chì cùng trang lứa được đón về trong niềm hân hoan, tôi “gato” lắm. Nhiều lần tôi muốn nhào ra khỏi hộp hét lớn “bút chì gầy ở đây nè!” rồi lại thất vọng khi người ta chọn mấy chị bút máy xinh đẹp, anh bút xóa vạm vỡ hay các bạn bút bi sặc sỡ.
  • Phở Đệ Nhất Thanh - Truyện ngắn của Huỳnh Trọng Khang
    Con vàng anh yếm cam nghiêng đầu rỉa cánh. Trong ánh nhập nhoạng của ngày vừa vào sáng, nhúm lông vũ bé bỏng như đốm lửa hoang dã bập bùng trong chiếc lồng treo trước nhà chú Xè.
  • Trao giải 11 tác phẩm xuất sắc “Truyện ngắn Sông Hương 2024”
    Ban tổ chức đã trao giải 11 tác phẩm xuất sắc cho cuộc thi “Truyện ngắn Sông Hương 2024” do Tạp chí Sông Hương phát động.
  • Thiền đào
    Chàng vẫn âm thầm dõi theo những bài viết của nàng và không bỏ sót bất kỳ phóng sự nào về nàng. Đôi mắt nàng khi bảy tuổi hay của bây giờ vẫn vậy. Xoáy xiết, ám ảnh. Nhấn chàng xuống đỉnh vực. Vẫy vùng. Ngộp thở. Toàn thân không trọng lượng. Đôi vực sâu đồng tử đã xoáy chàng đến một nơi quen thuộc. Là dinh đào, khi ấy chàng đang ở tuổi mười ba.
  • Ăn Tết nay yêu Tết xưa
    Đợt rét ngọt đầu tiên của tháng Chạp đã luồn qua khe cửa, bà Ngân thoáng rùng mình khi trở dậy vào sáng sớm. Loẹt quẹt đi xuống bếp, rót đầy một cốc nước gừng nóng sực đã ủ sẵn trong bình, bà vừa xuýt xoa uống vừa nhẩm tính xem Tết năm nay nên sắm sửa những thức gì. Kỳ thực, quanh đi quẩn lại, năm nào bà cũng bày biện từng ấy món quen thuộc. Nhưng cái việc nôn nao nghĩ suy về cái Tết sắp đến mới ngọt ngào làm sao, nhất là khi năm nay gia đình bà có thêm cô con dâu mới.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Giọt nước mắt ngày xưa hóa ngọc sáng trong lòng
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO