Giọt nước mắt ngày xưa hóa ngọc sáng trong lòng
Truyện - Ngày đăng : 08:23, 01/09/2020
Mùa thu của đất trời, của chung mọi người, nhưng cũng còn là của riêng tôi. Này là hình ảnh của ấu thơ, sáu mươi năm đi qua, bao nhiêu biến đổi của cuộc đời, của lòng người, giọt mưa thu của ngày xưa ấy vẫn treo tròn từng giọt, óng ánh, nằng nặng trên mái gianh không chịu rơi vào quá khứ: nhà nghèo, mẹ đi chợ xa, một mình ngồi đợi mẹ những giờ hiu hắt… Bỗng nhiên cái mái gianh rạ kia biến thành mi mắt, rồi từ đó những giọt nước mắt ứa ra, lớn dần như thể cái mái gianh kia cũng biết khóc! Để rồi từ đó lớn lên tôi đã gặp những mùa thu của trống ếch, đèn sao bay múa qua nhanh… nhiều lúc tôi như người ngơ ngẩn muốn đi tìm lại những gì trong suốt cuộc đời của mình, thì chiến tranh, khói lửa, lần nữa lại ập tới. Như bao người rời bỏ quê quán ra đi cùng đất nước gian khổ đạn bom, mỗi khi ngọn heo may như đâu tự lòng mình run rẩy lại làm tôi nao nao nhớ quê xa. Giọt nước mắt mái gianh từ đâu lại hiện về treo rơi trước mặt.
Tôi thường nhẩm hát vụng một mình, ca khúc tiền chiến của Đặng Thế Phong “…Ngoài hiên giọt mưa thu thánh thót rơi…”. Thời ấy, một thời sống đặc biệt của chiến tranh, người ta sợ nỗi buồn ủy mị, cũng phải. Nhưng có lẽ chỉ những gì gợi nên buồn bã mới có sức sống bền dai. Hơn nữa thế kỷ đi qua, thêm bao sáng tác âm nhạc, những ca khúc mùa thu buồn vui mới ra đời. Thì với tôi “…những giọt mưa thu thánh thót rơi…” vẫn gợi về sắc thu, tình thu, những âm điệu mùa thu hơn cả, dù những mái rạ ngày xưa giờ đây đã thay tường xây mái ngói. Và riêng đời tôi, mẹ đâu còn nữa, tôi cũng đâu còn tuổi ấu thơ để được ngồi chờ tan chợ mẹ về, để lần nữa thấy lại cái mái gianh giống như mi mắt biết khóc khi những giọt mưa treo nặng trước mình mãi không rơi! Giờ tôi ngồi đây bàng hoàng nhớ lại quãng đời đi qua với những mùa thu tít tắp xa, nhưng với tình yêu, cuộc sống, dù xa đến đâu, xa hết đời mình, cùng bao nhung nhớ tuổi trẻ sum họp biệt ly, nó mãi treo nặng bên lòng như những giọt mưa thu trên mái gianh xưa không rơi vào lãng quên quá khứ. Nó cứ long lanh đến mức không chịu nổi. Và nó thật sự đã biến thành giọt nước mắt, trong câu thơ tôi viết:
Tôi thường nhẩm hát vụng một mình, ca khúc tiền chiến của Đặng Thế Phong “…Ngoài hiên giọt mưa thu thánh thót rơi…”. Thời ấy, một thời sống đặc biệt của chiến tranh, người ta sợ nỗi buồn ủy mị, cũng phải. Nhưng có lẽ chỉ những gì gợi nên buồn bã mới có sức sống bền dai. Hơn nữa thế kỷ đi qua, thêm bao sáng tác âm nhạc, những ca khúc mùa thu buồn vui mới ra đời. Thì với tôi “…những giọt mưa thu thánh thót rơi…” vẫn gợi về sắc thu, tình thu, những âm điệu mùa thu hơn cả, dù những mái rạ ngày xưa giờ đây đã thay tường xây mái ngói. Và riêng đời tôi, mẹ đâu còn nữa, tôi cũng đâu còn tuổi ấu thơ để được ngồi chờ tan chợ mẹ về, để lần nữa thấy lại cái mái gianh giống như mi mắt biết khóc khi những giọt mưa treo nặng trước mình mãi không rơi! Giờ tôi ngồi đây bàng hoàng nhớ lại quãng đời đi qua với những mùa thu tít tắp xa, nhưng với tình yêu, cuộc sống, dù xa đến đâu, xa hết đời mình, cùng bao nhung nhớ tuổi trẻ sum họp biệt ly, nó mãi treo nặng bên lòng như những giọt mưa thu trên mái gianh xưa không rơi vào lãng quên quá khứ. Nó cứ long lanh đến mức không chịu nổi. Và nó thật sự đã biến thành giọt nước mắt, trong câu thơ tôi viết:
Mùa thu như con tàu mơ mộng vừa cập bến đã ra đi
Để lại bến bờ tạnh vắng
Cánh đồng rộng đã phủ mờ sương trắng
Gió bấc về nghe giọng cây run...
Đốt lửa lòng lên xua bớt cô đơn
Tôi tìm lại bạn bè, tôi tìm lại
Những kỷ niệm yêu thương, những nỗi niềm khờ dại
Giọt nước mắt ngày xưa hóa ngọc sáng trong lòng...
Ơi trái tim nhỏ bé phập phồng
Đã đưa ta qua một thời dữ dội
Mà đẹp thế, thủy chung, trong lành, phơi phới
Như buổi sớm thu vàng mây gió cuốn tan mau.