Em mang tên vùng đất tôi đã qua
Vùng đất ba jan nắng hè rực lửa
Những cơn mưa dài như nỗi nhớ
Và tình yêu đẹp như hoa Pơ lang
Vùng đất ấy mênh mang, mênh mang
Bản trường ca Đam San, Xinh Nhã
Ngôi nhà rông đêm ngày đỏ lửa
Đón các vị thần về với đất thiêng...
Vọng mãi ngàn đời tiếng gọi cồng chiêng
Thủa bà Âu Cơ mang năm mươi con lên núi
Phát rẫy,làm nương,đào sông ,khai suối
Biến rừng hoang thành vầng sáng miền Tây
Có nơi nào gian khổ như nơi đây?
Đất với người nhuộm màu nâu đỏ
Người cho đất mồ hôi,sự cần cù, chịu khó
Đất cho người bắp,trái,chim muông
Người cho đất hạt thóc gieo trồng
Đất cho người hoa thơm, trái ngọt
Người cho đất tiếng đàn, giọng hát
Đất cho người nét đẹp đậu trong tim...
Chỉ sống ít ngày trên vùng đất mang tên em
Mà được thấy biết bao điều kì thú
Bên vò rượu đêm về gái trai không ngủ
Uống cho say
để đi tìm tình yêu,đi tìm ông mặt trời
Thấy ông già làng tóc trắng cưỡi voi
Cầm cung nỏ vào rừng sâu săn thú dữ
Thấy những em nhỏ miệng còn thơm hơi sữa
Tập cầm khiên,cầm giáo giữ Buôn, Làng...
Tôi từng đi khắp mọi nẻo quê hương
Vùng đất này sao lòng tôi nhớ mãi ?
Dẫu đi xa vẫn mong ngày gặp lại
Trong tiếng cồng, điệu múa, lời ca.
Em mang tên vùng đất tôi đã qua
Vùng đất hoang sơ mà thân thương đến thế
Vùng đất với tên nghe yên bình, giản dị
Vùng đất ấy là cao nguyên - Tây nguyên ./.
BUÔN MÊ THUỘT MÙA HÈ - 6/2917)