Em mang tên vùng đất tôi đã qua

Đoàn Mạnh Phú| 07/06/2017 17:31

Chỉ vẻn vẹn 3 ngày sống với Buôn Mê Thuột, khoảng thời gian quá ngắn ngủi, chưa kịp hiểu nhiều về vùng đất hoang sơ, bình dị, thẫm đẫm chất nhân văn và mang màu sắc huyền thoại ... Nhưng khi rời xa vẫn thấy nao lòng và trào dâng một tình yêu cùng nỗi nhớ...

Em mang tên vùng đất tôi đã qua
Vùng đất ba jan nắng hè rực lửa
Những cơn mưa dài như nỗi nhớ
Và tình yêu đẹp như hoa Pơ lang

Vùng đất ấy mênh mang, mênh mang
Bản trường ca Đam San, Xinh Nhã
Ngôi nhà rông đêm ngày đỏ lửa
Đón các vị thần về với đất thiêng...

Vọng mãi ngàn đời tiếng gọi cồng chiêng
Thủa bà Âu Cơ mang năm mươi con lên núi
Phát rẫy,làm nương,đào sông ,khai suối
Biến rừng hoang thành vầng sáng miền Tây

Có nơi nào gian khổ như nơi đây?
Đất với người nhuộm màu nâu đỏ
Người cho đất mồ hôi,sự cần cù, chịu khó
Đất cho người bắp,trái,chim muông

Người cho đất hạt thóc gieo trồng
Đất cho người hoa thơm, trái ngọt
Người cho đất tiếng đàn, giọng hát
Đất cho người nét đẹp đậu trong tim...

Chỉ sống ít ngày trên vùng đất mang tên em
Mà được thấy biết bao điều kì thú
Bên vò rượu đêm về gái trai không ngủ
Uống cho say
để đi tìm tình yêu,đi tìm ông mặt trời

Thấy ông già làng tóc trắng cưỡi voi
Cầm cung nỏ vào rừng sâu săn thú dữ
Thấy những em nhỏ miệng còn thơm hơi sữa
Tập cầm khiên,cầm giáo giữ Buôn, Làng...

Tôi từng đi khắp mọi nẻo quê hương
Vùng đất này sao lòng tôi nhớ mãi ?
Dẫu đi xa vẫn mong ngày gặp lại
Trong tiếng cồng, điệu múa, lời ca.

Em mang tên vùng đất tôi đã qua
Vùng đất hoang sơ mà thân thương đến thế
Vùng đất với tên nghe yên bình, giản dị
Vùng đất ấy là cao nguyên - Tây nguyên ./.

BUÔN MÊ THUỘT MÙA HÈ - 6/2917)

(0) Bình luận
  • Trên đỉnh gió
    Không lãng mạn như hình dung, chiếc tàu chở Lam từ bến cảng thành phố ra đảo chính là “tàu há mồm” có niên đại còn nhiều hơn tuổi của cô. Thủy thủ trên tàu lại càng không như cô vẫn thường tưởng tượng về những chàng lính hải quân đẹp trai, từng trải với trái tim nồng nàn và tâm hồn cực kì bay bổng.
  • Tàu xuôi ra Bắc
    Ba năm trước, tôi gặp Trang trên chuyến tàu mang số hiệu SE đang di chuyển từ miền Nam ra miền Bắc. Lúc đó, tôi ngồi đối diện với Trang ở toa ghế ngồi - toa thường dành cho người đi chặng ngắn. Trong toa xộc lên mùi thuốc lá, mùi dầu gió xanh, mùi bồ kết phảng phất từ mái tóc của mấy người đàn bà và mùi của vô số thứ hàng hóa trên sàn toa.
  • Những hòn đá
    Không ai biết tại sao những người lạ lại chuyển thẳng vào cư trú trong cái làng bẩn thỉu, gồ ghề những đá là đá và quanh năm gió quật. Vợ chồng người lạ nọ đã mua một lâu đài đổ nát nằm trên đồi, sừng sững ở đó từ thuở ấu thơ của họ, và nó thuộc về ngôi làng.
  • Tình già
    Gió rít từng cơn rải những hạt mưa to rào rào vào cái vách lá dừa nhà ông già Tám làm cho con Lu đang khoanh tròn trong bếp tro giật mình ngái ngủ. Cơn giông cuối ngày làm cho đám cây mì trước nhà lúc la lúc lắc như uống từng giọt mưa sau những ngày nắng hạn kéo dài héo rũ.
  • Bầu Trời và Mặt Đất
    Ngày xửa ngày xưa, đã từ rất lâu, Bầu Trời và Mặt Đất là hai người bạn. Họ thân với nhau lắm. Ngày ngày họ cùng chơi đùa, nói chuyện, chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn cho nhau.
  • Mùa hoa biên giới
    Sau những ngày vất vả ngược xuôi với các vụ việc, hôm nay Ban mới có một ngày rảnh rỗi. Nhớ tới lời hứa với Hoa, nhớ tới lũ trẻ trên điểm trường ở Nậm Mo Phí, Sín Thầu, nơi Hoa dạy. Ban mua một ba lô quà bánh, ít mì tôm, thịt hộp cho lũ trẻ và đặc biệt mua cho Hoa một tấm áo mới.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Em mang tên vùng đất tôi đã qua
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO