Trương Thảo người hoạ sĩ thiên nhiên

Phạm Quỳnh An| 16/04/2015 17:13

NHN Online - Tôi thích tranh Trương Thảo từ khi chưa gặp ông, chưa hiểu ông là  người như thế nà o. Và  rồi tôi đã tìm đến xưởng vẽ của Trương Thảo, đơn giản là  để ngắm nhìn nhiửu hơn nữa những bức tranh của người họa sĩ mà  mình yêu mến. Không ngử rằng đó cũng lại là  một cơ duyên, khi Trương Thảo bước ra cử­a xưởng vẽ, bắt tay tôi và  mỉm cười như một người thân thuộc.

Cho đến giử, với tôi, ông không chỉ là  một họa sĩ đáng ngườ¡ng mộ mà  còn là  một người bạn lớn, người đã cho tôi hiểu rằng lao động là  một nguồn vui bất tận, và  có những điửu giản dị, gần gũi ngay xung quanh ta, có thể mang lại cho ta bao điửu tốt đẹp mà  bấy lâu nay chúng ta đã lãng quên.

Một trong những điửu giản-dị-vĩ-đại ấy là  thiên nhiên. Lâu nay con người hiện đại chúng ta quen sống trong lồng kính, trong nhà  cao tầng, với ti vi, máy tính, internet... mà  quên mất vẻ đẹp trong trẻo, thuần khiết của nó. Tôi từng được xem những bức tranh hoa hướng dương, loa kèn, hồ nước thu, cử dại của Trương Thảo vẽ từ những năm 90 thế kỷ trước bằng chất liệu Tempera. Аó là  chất liệu mà u keo trộn với trứng, có sức biểu đạt mạnh mẽ như bất cứ loại chất liệu hội họa nà o khác, mà  trông rất đằm, dung dị và  có chiửu sâu. Nhiửu năm gần đây Trương Thảo sáng tác với chất liệu phấn mà u. à”ng bảo có lẽ chẳng họa sĩ nà o vẽ phấn mà u nhiửu như ông. Những bức tranh hoa cử cứ thế ra đời trong xưởng vẽ nhử nhắn, ấm áp của người họa sĩ.

Sinh năm 1943 tại Diễn Yên, Diễn Châu, Nghệ An trong một gia đình không có ai là m nghệ thuật, Trương Thảo đã tự vạch ra lối đi ấy cho mình với tất cả đam mê. Người họa sĩ tâm sự: Trường đại học là  nơi sinh viên tự đà o tạo, các thầy giáo chỉ là  những người giúp sinh viên tự đà o tạo. Vậy tại sao ta không thể tự là m việc ấy?. à”ng nói như vậy với một nụ cười rồi trở nên nghiêm trang hơn: Sách vở là  một kho vốn liếng kử³ diệu để con người học tập.

          Thích vẽ từ nhử, Trương Thảo giống như bao cậu bé khác, thường nguệch ngoạc những nét bút hồn nhiên lên giấy học trò, lên tường hay nửn gạch. Chính ông cũng không ngử rằng sau nà y mình lại gắn bó với cây cọ vẽ như một phần không thể thiếu được trong đời. Học xong phổ thông, với kết quả học tập tốt, ông được sang Trung Quốc học đại học ngà nh Vật lý chất rắn. Lúc bấy giử là  khoảng năm 1964 “ 1965, khi ông mới bước qua tuổi đôi mươi. Trường đại học mà  Trương Thảo là m lưu học sinh là  Cát Lâm ở thà nh phố Trường Xuân, thuộc vùng đông bắc Trung Quốc.

          Học được và i năm thì Trương Thảo vử nước do đại cách mạng văn hóa vô sản lúc bấy giử có những diễn biến phức tạp tại Trung Quốc. Lúc đó là  năm 1966, ở trong nước vẫn còn chiến tranh. à”ng được yêu cầu học bộ môn Hình học “ Họa hình thuộc Khoa Toán “ Lý tại Аại học Bách khoa Hà  Nội. Аến năm 1971, Trương Thảo tốt nghiệp, được nhận là m giảng viên bộ môn nà y tại Аại học Mử Аịa chất và  được biệt phái vử dạy tại Аại học Bách khoa. Cũng chính tại ngôi trường mà  trước đây ông từng học đại học nà y, Trương Thảo có được một xưởng vẽ nhử, nơi sẽ gắn bó với ông trong suốt một thời gian khá dà i, đánh dấu bước đường đến với hội họa của người họa sử¹.

          Sau mười sáu, mười bảy năm toà n tâm toà n ý với nghử dạy học, đến khoảng năm 1988, Trương Thảo nhận ra rằng ông không thể vử như hử hững với việc vẽ. à”ng sáng tác mỗi ngà y một nhiửu. Bộ môn Hình học “ Họa hình là  ranh giới giữa hai ngà nh mử¹ thuật và  kử¹ thuật, nên ông nắm chắc trong tay công cụ để có thể cùng lúc thực hiện được cả hai: công việc và  niửm đam mê hội họa. Trong xưởng vẽ nhử nhắn tại trường Аại học Bách khoa, Trương Thảo tìm đến cây cọ và  bảng mà u như thể biết rằng ông không thể lẩn trốn chúng.

          Từ đó tới nay, dẫu đã nghỉ hưu, đã có một xưởng vẽ khác, dẫu quanh ông bao sự việc vần xoay, đổi dời, Trương Thảo vẫn bửn bỉ vẽ, bửn bỉ trung thà nh với đử tà i thiên nhiên. Tôi tin rằng nơi nà o con người biết trân trọng từng con sâu cái kiến, từng ngọn cử nhánh cây, thì ở đó họ sẽ sống tử­ tế, an là nh, ông tâm sự.

          Họa sĩ Trương Thảo thực sự say mê thiên nhiên. Аến xưởng vẽ của ông, không những được nghe nhạc không lời, nhâm nhi và i ly rượu ngon, mà  còn được hít thở bầu không khí phảng phất mùi tinh dầu từ thảo mộc cháy trong nến. à”ng không ngừng nói vử vẻ đẹp của thiên nhiên và  sự quyến rũ của nó. Có lần, nhà  thơ Gia Dũng kể cho tôi nghe vử Trương Thảo. Gia Dũng bảo rằng đó là  một trong những người bạn chơi đẹp của ông. Và  tôi chưa từng thấy ai vử chê trách người bạn của mình với giọng điệu trìu mến đến vậy, như Gia Dũng đã nói vử Trương Thảo: Cái ông nà y lắm chuyện lắm, vừa nghe tôi gọi điện đã vội và ng đòi tôi đến chơi ngay....

          Trương Thảo ít tiếp khách vì ông muốn dà nh nhiửu thời gian để vẽ, nhưng với những người bạn thân thiết, ông rất hồ hởi, vui mừng được gặp và  tiếp trong xưởng của mình. Những ly rượu lại được bà y ra, những bà i thơ được đọc, những bức tranh được bình luận, những câu chuyện được ríu ran... Trương Thảo là  một người rất trẻ trung và  lịch thiệp. Những câu chuyện của ông, những điửu mà  ông tâm sự với bạn hữu, bao giử cũng để lại một chút để suy tư hoặc một niửm vui nho nhử nà o đó trong họ, giống như một món quà , khiến người ta cảm thấy cuộc sống còn bao điửu nhử nhặt mà  có ý nghĩa.

Cũng giống như các bức vẽ của người họa sĩ, đã giản dị gợi nhắc những vẻ đẹp chúng ta không còn thói quen cảm nhận. Cử cây hoa lá trong tranh của ông là  một thế giới riêng, độc lập, tự tin sinh sôi nảy nở, không quan tâm đến thế giới của con người. Khi tìm đến chúng, Trương Thảo không hử có ý định lồng ghép một ý nghĩa nhân sinh nà o và o đó cả; ông chỉ vẽ chúng, với tất cả tình yêu và  sự hồn nhiên, bởi ông yêu từng cánh hoa đang hé nở, từng ngọn cử hoang dại bên lử đường, từng sắc mà u bừng lên như hân hoan mùa lễ hội của đại ngà n... Người họa sĩ không toan tính, cân nhắc để đưa và o tranh những biểu tượng. à”ng chỉ vẽ, thế thôi. Thế là  đủ để trả nợ cho tình yêu kia, tình yêu say đắm đối với thiên nhiên mà  với tất cả sự chân thà nh, ông từng nói rằng con người sẽ tử­ tế khi sống trong nó.

Thiên nhiên trong tranh Trương Thảo bởi thế mà  trong veo. Nó không chuyên chở một ý nghĩa nà o khác ngoà i chính bản thân nó. Nó buộc người ta phải tiếp cận nó ở hình thức sơ khai nhất, trực tiếp, thẳng thắn nhất, cách tự nhiên và  hoà n hảo nhất mà  bấy lâu nay con người đã lãng quên.

Có lẽ bởi vậy mà  những bức tranh ấy cà ng nhìn cà ng đáng yêu. Tôi tin rằng giống như con người, mỗi bức tranh cũng có thời gian thử­ thách của nó. Cùng với tháng ngà y, ta sẽ biết bức tranh nà o thực sự đi và o lòng người. Một số bức vẽ hoa dại của Trương Thảo đã dạy tôi điửu đó. Thoạt nhìn, chúng có vẻ chỉ là  những rối rắm của hình họa, những đơn điệu của hòa sắc. Nhưng rồi đến một lúc nà o đấy, bạn sẽ thấy rằng ở vẻ thô mộc của những đường nét mà u sắc kia, ở vẻ hoang dã của những cánh lá, ở vẻ miên man u mê ngây ngất của tổng thể các hình khối li ti đa dạng, một cái gì đó sâu thẳm, mênh mang, giống như trăng miên viễn, gió đại ngà n, giống như thế giới hoa cử dưới đáy đại dương... Tất cả đang lay động, đang mơn man. Vẻ tươi tắn, sống động và  hoang dã của nó khiến ta bất giác mỉm cười.

Lần nà o từ xưởng vẽ của Trương Thảo trở vử, tôi cũng ngâm nga hát dọc đường đi một bà i nà o đó. Cảm ơn người họa sĩ cùng những bức tranh của ông đã thúc giục tôi thêm yêu mến cuộc đời.

(0) Bình luận
  • Tiếng hát trong vỏ ốc
    Đêm. Run rủi thế nào hai người phụ nữ ấy lại gặp nhau ngay trên bãi cát. Biển về khuya vắng lặng. Những cặp tình nhân thậm chí cũng đã rời đi vì gió trời bắt đầu trở lạnh. Cô đang giẫm lên dấu chân xiêu vẹo của người phụ nữ đi trước mình. Người đàn bà ấy chậm rãi từng bước, dáng đi có phần nghiêng ngả như một kẻ say.
  • Quà trung thu của ba
    Khoa đang rất vui vì lần đầu tiên được cùng ba tự tay làm đồ chơi Trung thu. Những năm trước, cậu cũng có đèn lồng, đầu lân nhưng đều là quà mẹ mua sẵn vì ba phải đi công tác. Năm nay, ba được nghỉ phép, liền rủ Khoa cùng làm đầu lân bằng tre và giấy báo cũ.
  • Đôi mắt xuyên bão
    Buổi sáng đầu thu, gió vương chút lạnh và lá trên hàng sấu trước cửa văn phòng Hương bắt đầu úa vàng. Hương pha một ấm trà sen. Thói quen ấy cô đã giữ suốt bao năm cho dù cô chẳng nghiện.
  • Chuyện người đàn bà
    Chín năm về trước, vào khoảng chiều tối, anh phó công tố viên Py-ốt-tơ-rơ Xia-rơ-dếch và tôi ngồi xe ngựa băng qua đồng cỏ đang mùa phơi để đưa mấy lá thư từ trạm về.
  • Sau bão
    Tiếng ấm đun sôi ùng ục. Chị toan mở nắp, chợt nghe có tiếng bước chân. Lại thế. Bà Thịnh giật lấy quả trứng khỏi tay chị. Bà miết ngón trỏ lên vỏ trứng nhẵn bóng như muốn truyền vào đó một thứ nôn nóng khó tả, rồi đập vỡ bằng cái bực dọc đang hừng hực dâng lên. Chẳng ai được ăn quá hai quả trong tuần. “Mì còn dư, lại muốn trương ra rồi húp?” - bà liếc sắc lẹm, ánh nhìn như lưỡi móc câu thọc thẳng vào miệng cá.
  • Tiếng “tút tút” cuối cùng
    Xóm Tìm nằm nép mình bên dòng sông Trà Lý, nơi bầu trời dường như sà xuống thấp hơn, và mùi bùn non cứ thế quyện vào hơi thở, vào máu thịt của những người dân lam lũ. Ở cái xóm nhỏ ven đê này, mỗi buổi sáng, vào lúc sáu giờ, một chuỗi âm thanh quen thuộc “tút tút…” lại vang lên từ chiếc loa truyền thanh của xã đặt trên đỉnh cột làm từ một cây xoan già.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
  • “Giải cứu” di tích Kiến trúc Nghệ thuật cấp Quốc gia tháp Chăm bị ngâm nước
    Sau mưa lớn kéo dài ở TP Huế đã khiến di tích Kiến trúc Nghệ thuật cấp Quốc gia tháp Chăm Phú Diên bị ngâm sâu trong nước và đơn vị quản lý đang sử dụng máy bơm nước ra ngoài.
  • Cơ hội khám phá “Những phát hiện khảo cổ từ Vườn Chuối” tại Bảo tàng Hà Nội
    Ngày 9/11/2025, tại Bảo tàng Hà Nội (đường Phạm Hùng, phường Từ Liêm), Sở Văn hóa và Thể thao Hà Nội đã tổ chức khai mạc trưng bày chuyên đề “Những khám phá khảo cổ từ Vườn Chuối” và công bố kết quả nghiên cứu khoa học di tích khảo cổ học Vườn Chuối năm 2025.
  • "Mỗi người dân Hà Nội là một kênh gìn giữ - kết nối di sản"
    Với Festival Thăng Long - Hà Nội lần đầu tiên tổ chức, Ban tổ chức mong muốn: Mỗi người dân sẽ tự mang trong mình hồn cốt của lịch sử, văn hóa Thủ đô ngàn năm văn hiến, mỗi người dân là một “di sản” hiện hữu trong cuộc sống hằng ngày, vừa là quá khứ, vừa là hiện tại và vừa kết nối tương lai. Phóng viên đã cuộc trò chuyện với bà Bạch Liên Hương, Giám đốc Sở Văn hóa và Thể thao Hà Nội xung quanh Festival Thăng Long - Hà Nội năm 2025.
  • Phát động cuộc thi “Kính Vạn Hoa mở ra thế giới…”
    Nhân dịp kỷ niệm 30 năm ra mắt bộ truyện “Kính Vạn Hoa” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh - một trong những tác phẩm kinh điển của văn học thiếu nhi Việt Nam, Nhà xuất bản Kim Đồng vừa phát động cuộc thi Viết & Vlog “Kính Vạn Hoa mở ra thế giới…”.
  • "Sông Hồng gọi, đại ngàn reo" – Âm vang cồng chiêng giữa lòng Thăng Long - Hà Nội
    Tối 6/11, đêm nhạc “Sông Hồng gọi, đại ngàn reo” nằm trong khuôn khổ Festival Thăng Long - Hà Nội 2025, đã diễn ra tại hồ Văn (Văn Miếu - Quốc Tử Giám).
  • Câu lạc bộ Life's So Drama: Nơi đam mê kịch nghệ được chắp cánh
    Life’s So Drama là Câu lạc bộ (CLB) Kịch nghệ đầu tiên và duy nhất được thành lập và duy trì bởi các học sinh và cựu học sinh Trường THPT chuyên Hà Nội – Amsterdam (Hà Nội). Tiền thân, CLB được thành lập và duy trì bởi các học sinh và cựu học sinh Trường THPT chuyên Hà Nội – Amsterdam, nhưng vài năm trở lại đây, CLB đã mở rộng phạm vi hoạt động ra các trường THPT trên toàn địa bàn thành phố Hà Nội.
  • Nhà hát Kịch Việt Nam giới thiệu chuỗi chương trình nghệ thuật đặc biệt mang tên "Âm vang người lính"
    Nhà hát Kịch Việt Nam giới thiệu chuỗi chương trình nghệ thuật đặc biệt mang tên "Âm vang người lính" với sự trở lại của ba vở kịch từng “gây sốt” trên sân khấu: Đêm trắng, Biệt đội Báo Đen và Bão tố Trường Sơn. Các vở diễn sẽ được tổ chức tại Nhà hát Kịch Việt Nam (số 1 Tràng Tiền, phường Cửa Nam, Hà Nội).
  • Nhà hát Lớn Hà Nội kể chuyện di sản 115 năm bằng ánh sáng và công nghệ
    Lần đầu tiên trong lịch sử, Nhà hát Lớn Hà Nội tạm khép lại cánh cửa biểu diễn thường nhật để trở thành chính "sân khấu của mình". Toàn bộ không gian như từ sảnh đón, cầu thang, khán phòng đến mái vòm được "đánh thức" bằng ánh sáng, hình ảnh và âm thanh, tái hiện ký ức hơn một thế kỷ của di sản kiến trúc. Dự án "115 năm Nhà hát kể chuyện – Di sản cất lời bằng ánh sáng và công nghệ" là dự án nghệ thuật đặc biệt nhân dịp kỷ niệm 115 năm ngày khánh thành Nhà hát Lớn Hà Nội, công trình kiến trúc mang đậm dấu ấn lịch sử và là biểu tượng văn hóa của Thủ đô.
  • Hà Nội lan tỏa phong trào thôn, tổ dân phố văn hóa tiêu biểu
    Phát biểu khai mạc Sơ khảo Liên hoan Thôn, Tổ dân phố văn hóa tiêu biểu Thành phố Hà Nội năm 2025, Phó Giám đốc Sở Văn hóa và Thể thao Hà Nội Phạm Xuân Tài, nhấn mạnh: “Liên hoan không chỉ là dịp để biểu dương, tôn vinh những tập thể tiêu biểu trong phong trào, mà còn là một nhịp cầu nối để phong trào tiếp tục lan tỏa mạnh mẽ và bền vững trong bối cảnh thực hiện mô hình chính quyền đô thị hai cấp”.
  • Hoàn thiện thể chế để công nghiệp văn hóa trở thành động lực phát triển bền vững
    Ngày 4/11, Viện Văn hóa, Nghệ thuật, Thể thao và Du lịch Việt Nam (Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch) phối hợp cùng UBND phường Cửa Nam (TP Hà Nội) tổ chức hội thảo khoa học "Cơ sở lý luận và kinh nghiệm quốc tế về hoàn thiện thể chế phát triển các ngành công nghiệp văn hóa, nhằm góp phần tạo động lực phát triển nhanh và bền vững đất nước trong điều kiện mới".
Trương Thảo người hoạ sĩ thiên nhiên
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO