Tuy đã qua tuổi thơ ngọt ngà o quà bánh, nhưng mỗi dịp Trung Thu tôi lại háo hức với những cảm xúc đan xen của tuổi thơ ấu. Nói cách khác, có thể hiện giử tôi vẫn đang đợi chị Hằng Nga, chú Cuội và tụi trẻ con đi quanh khu phố rước đèn ông sao đón trăng mỗi dịp Rằm tháng Tám.
Trung Thu thường là dịp vui thích nhất của thiếu nhi, của những trí tưởng tượng phong phú vử câu chuyện đêm trăng có chị Hằng, chú Cuội... Với một số khác là dịp hồi tưởng vử những kỉ niệm thời thơ ấu.
Nhưng bậc cha mẹ nà o cũng sẽ nhớ nhất Trung Thu của mình, và đem nó so sánh với những gì đang có thời nay rồi để nhớ và tha thiết vử ngà y xưa ấy, có bánh nướng bánh dẻo, có cỗ đón trăng, có rước đèn và những tiếng cười khanh khách còn vang đến ngà y nay.
Tôi đi là m xa quê hương, đón Trung Thu nơi đất khách, thế nên những cảm xúc nhớ thương cứ ùa vử, và dường như có ánh trăng rằm soi rọi từng kỷ niệm. Bố đã từng thương tôi thế nà o khi mang vử nhà chiếc đèn lồng cá chép phát sáng và lại còn có bản nhạc rất vui tai, rất giống của thằng bạn hà ng xóm mà tôi cứ lặng nhìn cả buổi. Những ngà y chị tôi chở đi chơi vườn trẻ, được đi tà u lượn và được ăn kẹo bông. Có dịp Trung thu, anh trai còn tặng tôi cây đà n điện tử mà tôi vác đi khoe cả xóm, trong niửm tự hà o biết đánh những nốt nhạc đầu tiên... Có khi nà o đó, tôi nhớ những người bạn cứ dịp Trung thu lại đi lang thang khắp thà nh phố. Những tiếng cười nói và không khí ấm cúng giữa tiết trời thu mát mẻ của Hà Nội là m tôi xao xuyến và bất giác thấy chạnh lòng.
Trung Thu Hà Nội ngà y ấy nhiửu niửm vui nhất là bên mâm cỗ gia đình. Quà bánh cho trẻ con và tình cảm thân ái của mỗi người dà nh cho nhau. Dịp Tết thiếu nhi, tất nhiên không thể thiếu tiếng cười của tụi trẻ quanh những chiếc đèn lồng nhiửu mà u sắc với mâm cỗ có trái bưởi, trái hồng.
Đứa trẻ nà o cũng sẽ được nghe kể vử câu chuyện vì sao mặt trăng sáng tròn trên cao kia lại có những chấm đen bí ẩn. Nếu là tôi ngà y trước, đã chỉ chử lên trên vầng trăng sáng vằng vặc mà rằng chú Cuội đang khóc tu tu vì để trâu ăn lúa. Còn với tụi trẻ bây giử, nghe chuyện kể sẽ hửi lại con trâu như thế nà o. Đi trên đường, cũng tìm mãi không ra được một đoà n trẻ con rồng rắn hát ca đón trăng lên...
Tôi sống trong ký niệm những ngà y thu Hà Nội khá nhiửu. Có đôi lần là buổi sinh nhật đáng nhớ, hay bao lần đưa đón buổi tối học trò trên những con đường nồng nà n hương hoa sữa, và cả những đêm ngắm Trăng ngà y Rằm... Bây giử hơi thu man mác trên những con đường thưa người, nhưng lại rộn rà ng tiếng cười nơi tụ điểm vui chơi của trẻ.
Có đôi khi lặng nhìn vầng trăng nơi biển vắng, để rồi trở lại cuộc sống ồn à o, tấp nập trên đường phố những ngà y đón Tết Trung Thu. Mỗi ngà y gần đến Rằm, phố cà ng rộ lên mà u đử thắm đèn lồng, những mà u sắc lòe loẹt của đồ chơi nhựa, những chiếc mặt nạ đủ hình hà i và đâu đó vẫn có đèn ông sao.
Với tôi, kỷ niệm Trung thu Hà Nội thật như mới ngà y hôm nà o. Như vẫn còn tiếng trống múa lân, múa rồng, được ca hát rước trăng khắp khu phố, như lúc chia nhau phần bánh, múi bưởi, quả hồng. Tôi yêu sự ngây thơ của tụi nhử như chính ngà y xưa của mình đã từng ngước mắt nhìn chị Hằng, như lúc nghe mẹ kể chuyện chú Cuội, như tất cả những lần Trung Thu đứng nép cánh cửa trốn biểu diễn ca múa cùng tụi bạn. Tôi nhớ và tôi yêu những cảm xúc Trung Thu đem lại ngà y ấy cho đến bây giử. Và trong thâm tâm, vẫn luỡng lự với câu hửi, tụi trẻ bây giử có được vui niửm vui nhử bé mà đầy ý nghĩa như thế?
Trung Thu Hà Nội ngà y nà o đã ngà y cà ng xa xôi những ký ức trong sáng tôi đã từng có. Trung Thu nay, trẻ con cười tít mắt với quần áo đẹp, những chiếc đèn lồng nhựa đủ hình con vật, đi chơi những nơi đông vui xa lạ. Không có nhiửu những mâm cỗ chung vui, những chiếc đèn ông sao, đèn lồng bằng ống lon thăp nến. Ở đâu đó bà i ca xưa rước đèn trông trăng cũng thưa thớt dần...
Chiếc đèn ông sao, sao năm cánh tươi mà u
Cán đây rất dà i cán cao quá đầu
Em cầm đèn sao em hát vang vang
Đèn sao tươi mà u của đêm rằm liên hoan
Tùng dinh dinh, tùng dinh dinh
Đây ánh sao vui chiếu xa sáng ngời
Tùng dinh dinh, tùng dinh dinh
ành sao Bác Hồ tửa khắp nơi nơi...
Ở đâu đó đêm Rằm một Hà Nội mà tôi đã từng sống, vẫn còn tiếng hát trẻ con vang xóm là ng rước đèn "ông sao năm cánh tươi mà u", vẫn sáng bừng đêm Thu những lồng đèn bằng ống lon, hộp nhựa thắp nến, vẫn sáng lên những nụ cuời trong sáng hồn nhiên... Ở đâu đó, còn một ngà y để trẻ em được trọn vẹn vui sướng. Nhưng chỉ ở đâu đó xa xôi, tiếng mẹ, tiếng bà còn khe khẽ kể chuyện cho trẻ con vử chú Cuội, chị Hằng trong không gian thu yên tĩnh...
Ước gì có thể trở lại một Trung thu Hà Nội của ngà y xưa...