Chỉ còn lại từng mảnh thời gian
chồng lên nhau làm hình hài hoang phế
thuyết phục về trường tồn không có gì mạnh hơn đổ vỡ
mỗi bức tường tàn tật nói vô cùng về những nguyên hình
Tôi leo lên đồi cổ xét nét bình minh
không thấy vẻ khép nép mỗi ngày của nắng
không thấy cả hồi tâm trong gió chiều chưa lặng
chỉ có sự quay lưng của những trò mặc cả
gặp nụ cười gạch đá ngàn năm
Sự hùng biện của mảnh vụn lặng im
đầy thuyết phục khi bỏ đi trang điểm
đủ mất mát để không cần đội lốt
quá khứ thật thà và gày guộc không tô vẽ lại mình.
Khi tôi quỳ chụp lên tấm ảnh
chợt nghĩ được ban ân huệ thời gian.