Mưa ở đâu cũng là mưa, người ta có thể nghĩ thế. Nhưng tình người với những hạt mưa rơi thì lại khác... Khi tôi rảo bước trên phố phường Hà Nội một ngày xuân mưa bụi bay lất phất đến với mình như gặp một người quen. Khi đứng ở Sài Gòn, cơn mưa chiều chợt đến khiến mình choáng váng một lúc chưa kịp hiểu ra điều gì thì mưa đã biến mất rồi.
Mưa ở đâu cũng là mưa, người ta có thể nghĩ thế. Nhưng tình người với những hạt mưa rơi thì lại khác... Khi tôi rảo bước trên phố phường Hà Nội một ngày xuân mưa bụi bay lất phất đến với mình như gặp một người quen. Khi đứng ở Sài Gòn, cơn mưa chiều chợt đến khiến mình choáng váng một lúc chưa kịp hiểu ra điều gì thì mưa đã biến mất rồi. Mưa đêm Tây Nguyên ở Ban Mê Thuột có lúc rào rào có lúc lại thánh thót như nhạc cồng chiêng đủ để giữ chân mình lại ở một quán cà phê “lãng du” nào đó. Có một lần tôi đã gặp mưa trên vịnh Hạ Long, mưa chạy trên biển như rồng lượn… Còn mưa Tây Ninh? Giờ đây có lẽ đang rơi rào rào vào tâm hồn tôi...
Tôi đến với Tây Ninh muộn vô cùng. Khi thời gian đã đến thế kỷ 21, khi các di tích lịch sử đã lặng lẽ chìm vào cõi cổ tích. Rừng Tây Ninh xanh tốt rào rào lá cây reo theo chân mình đến những địa danh kỷ niệm: Mặt trận dân tộc giải phóng, Chính phủ cách mạng lâm thời miền Nam Việt Nam, Trung ương cục… Và mưa bắt đầu rơi, những hạt mưa nặng trĩu khua động mái “Lá trung quân”. Trong miên man lá xanh rì rào với mưa rừng bỗng nhiên cô thấy hiện ra vạt cỏ bờ đê miền bắc vào những năm tháng đã xa lắc xa lơ... Khi mà tôi mới chỉ là một cô giáo trẻ đứng ngơ ngác bên con đường đê sông Hồng nhìn theo đoàn người đi trong một ngày xuân… “cỏ non xanh tận chân trời” mơn mởn… trong gió xuân thì thầm ngày xưa nghe thấy lời nhắn nhủ của một đoàn quân mũ tai bèo còn mới, xanh mướt ướt nước mưa, đoàn quân có cả nam cả nữ và những tiếng thì thầm dặn lại :
“Các anh, các chị đi B dài… đi B dài…”.
“Bê dài” là nơi đây miền Đông Nam bộ.
Nơi có ngọn núi Bà Đen bỗng vươn lên sừng sững giữa một vùng đồng bằng mênh mông bát ngát. Có phải bởi núi Bà Đen với bao nhiêu huyền thoại khiến đất nơi này đã hoá đất thiêng? Tôi tự hỏi mà mưa vẫn rơi như trò chuyện, mưa đưa chân đi đến nghĩa trang, rồi lại tiếp nghĩa trang nối đến nghĩa trang.
Khi đến một nơi có đề “Nghĩa trang Ban kinh tài Trung ương cục miền Nam” thì mưa rơi mù mịt trời đất, mưa không ngừng không ngớt, mưa chan chứa bao phủ trắng những nấm mộ phủ kín cả một quả đồi. Trước mắt tôi như có bóng một cô gái gương mặt trái xoan nụ cười tươi trẻ hiện ra miệng hát líu lô “Đi chiến trường gùi trên vai nặng trĩu…”. Có một chữ “gùi” thôi mà chắc là bao nhiêu là thứ: gùi đạn, gùi gạo, gùi thuốc, gùi tài liệu… Tất cả trên những đôi vai bé nhỏ, thon thả, mềm mại…
Tôi đã được nghe kể chuyện, có một chị giao liên được giao một ba lô nặng trĩu, trèo qua núi Bà Đen để đến một địa điểm giao “tài liệu”. Người giao liên này, sau một chặng đường đi vất vả và nguy hiểm đã mang được đến nơi chiếc ba lô tài liệu mà chị không biết trong đó có cái gì?
Khi mở ra chị mới biết là trong đó toàn là TIỀN, một ba lô tiền, giá trị bao nhiêu chẳng nhớ… Tiền do bà con đóng góp, hay do từ nguồn viện trợ nào, chẳng nhớ… tiền đó dùng để mua gạo, mua thuốc men, nuôi cán bộ, bộ đội, mua sắm vũ khí… chị giao liên đó cũng không biết rõ tiền được dùng làm gì! Chỉ biết là đã giao cho cấp trên ba lô “Tài liệu” là hoàn thành nhiệm vụ… Sau đó chẳng bao lâu sau, trong một chuyến đi công tác xa, chị giao liên đó đã hi sinh. Người kể chuyện cho tôi cũng không nhớ rõ tên chị giao liên: chị Ba, chị Năm… hay chị Bảy nào… Trong tôi bỗng cảm thấy một nỗi đồng cảm liên tâm như cảm thấy rõ một bóng hình phụ nữ mặc áo bà ba đen, đội khăn rằn… khuôn mặt thon thả, nụ cười tươi rói ẩn vào trong mưa. Mưa Tây Nình, mưa như trút nước rào rào… cuồn cuộn chảy trên đất rừng cao su tuôn ra như còn muốn kể cho tôi thêm nhiều nhiều câu chuyện kỳ lạ mà tôi chưa thể hình dung ra nổi…
Khi nắng lên hình như những bóng hình chập chờn ẩn hiện cũng biến mất, cuộc sống đời thường lại hiện ra… rõ ràng như món MUỐI TÔM nghe nói được rang theo cách thức riêng biệt lắm…
Chẳng hiểu sao khi đón nhận vị mặn của món “Muối tôm” tan trên đầu lưỡi tôi bỗng thấy run rảy khi đón nhận một ngọn gió từ rừng cao su thổi đến… Một cơn gió mát mà tôi cảm thấy mát đến sâu sắc thấm vào da thịt qua làn áo mỏng.
Tôi được đến Tây Ninh để được đón những làn mưa mát thấu tim gan và thấm vị mặn của muối tan vào trong máu thịt, bởi vì năm ấy, tôi đến Tây Ninh để làm công tác thiện nguyện. Đó là thực hiện việc tổ chức Lễ trao học bổng của Quỹ hỗ trợ giáo dục trẻ em Việt Nam mang tên Doraemon. Quỹ được ra đời từ tiền bản quyền bộ sách Doraemon của tác giả Fujiko. F. Fujio (Nhật Bản) và lợi nhuận xuất bản sách của Nhà xuất bản Kim Đồng.
Những chuyến đi công tác đem lại niềm vui cho các em nhỏ ở nhiều vùng miền của đất nước đã lùi xa vào kỷ niệm của đời cán bộ NXB Kim Đồng. Trong tâm hồn tôi, những dư âm cảm xúc về nắng mưa, về phong vị từ chuyện đặc biệt của từng địa phương sẽ còn mãi trong ký ức, tràn dâng lên câu chữ để mình chia sẻ với bạn bè mãi về sau.