Biết rằng lỡ hẹn em Hà Nội một mùa hương tình cúc họa mi phố đầu đông.
Có thể nào quên mùa chòng chành giao nhau thu cất nắng hanh hao - đông mượn heo may gió trên những cánh cúc họa mi lặng lẽ len lỏi vào giữa phố Hà Nội. Có thể nào quên bàng bạc mơ màng buổi sớm mai lao xao lá rụng trải thảm vàng từng khoảng hè đường, cúc họa mi như một vệt trắng dịu dàng e ấp bồng bềnh trên phố Hà Nội. Có thể nào quên trong hoàng hôn sương khói phiêu ảo phủ xuống phố màu tím hư thực, cúc họa mi bỗng rực sáng ấm áp, quyến luyến ngày thật lạ kỳ. Có thể nào quên những chùng chình mùa cho ngày bất định, lưu lại vị cốm ướp hương sen mê hoặc cuối thu, cho cúc họa mi như những hiền hòa mong manh quyến rũ chớm đông Hà Nội phố.
Biết rằng lỡ hẹn em Hà Nội một mùa hương tình cúc họa mi phố đầu đông.
Hà Nội phố những ngày cúc họa mi đẹp đến ngây ngất dại khờ cảm xúc trai phương Nam là tôi. Nắng cho dù giữa trưa vẫn chỉ là màu vàng nhạt bãng lãng như chiếc khăn lụa tơ tằm mịn mượt hờ hững khoác trên vai em Hà Nội. Gió có chút hanh hao hương lành lạnh nhưng sao lại thấy ngọt như vị kem thơm trên môi em Hà Nội. Và cúc họa mi tinh khôi theo nắng theo gió về phố trên những chiếc xe đạp thong thả chậm rãi như dòng thời gian bỏ lơi một nhịp, trong chênh chao những gánh hàng hoa như mấy trăm năm phố chưa bao giờ thiếu vắng một ngày. Cúc họa mi nhỏ bé, khiêm nhường, mà sao khiến cho bao người không thôi mê mẩn, cho xao xuyến tâm can, xốn xang mênh mang mùa, cho nôn nao yêu thương khó cất thành lời, để nuối tiếc cất mùa cũ gửi vào ngăn ký ức...
Biết rằng lỡ hẹn em Hà Nội một mùa hương tình cúc họa mi phố đầu đông.
Mùa trước, cúc họa mi đã làm sứ giả cho tôi dệt mộng yêu với em Hà Nội. Một tình yêu tuyệt đối từ trái tim, chân thành, giản dị, trong trẻo, luôn muốn mang đến người mình yêu được hạnh phúc, luôn dõi theo từng vui buồn của người mình yêu để chia sẻ buồn, để cùng chung vui.
Tôi nhớ chiều cuối thu rơi rớt nắng quái vào hàng cây phố như từng giọt mật, gió gợn một vài làn nhẹ mang hơi lạnh mỏng manh cho phố có chút gam trầm, em Hà Nội muốn cho tôi một kỷ niệm giao mùa ấn tượng, đưa tôi ra ngoài bãi đá sông Hồng. Và tôi đã lọt vào một miền sông hoang sơ yên bình, nước lững lờ trôi êm, xa xa cỏ lau phất phơ như những nét vẽ trong nền trời, cúc họa mi trắng ngợp mắt, như một khung cảnh thần tiên phảng phất không khí liêu trai cổ xưa trong chiều muộn.
Rất khó gọi đúng cảm xúc của tôi, khi nắm tay em Hà Nội len vào giữa vườn cúc họa mi vào lúc chiều buông những tia nắng cuối yếu ớt, gió mơn man nhẹ lướt trên miên man trắng hoa, cho từng đợt sóng cúc họa mi lay động dập dờn trong chạng vạng. Cả vườn cúc họa mi bừng lên màu trắng tinh khiết như sự tận hiến cuối ngày, để âm thầm đêm khép cánh, nâng niu nụ hoa cho bình minh ngày mới bung cánh tỏa sắc góp vẻ đẹp thanh tân.
Trở về phố, trên tay em là bó cúc họa mi được gói trong một tờ giấy màu nâu nhạt, in rải rác dòng chữ tiếng Anh: “Do you love me?” - Anh có yêu em không? Không biết là vô tình hay hữu ý, khi nhìn vào mắt em Hà Nội, tôi cứ thấy dòng chữ đó hiện ra, như lời tỏ tình khe khẽ, ngại ngùng từ một trái tim thiếu nữ trong veo. Tim tôi lạc một nhịp. Làm sao có thể không yêu em cho được? Làm sao có thể quên cúc họa mi phố Hà Nội?
Tôi xếp mộng mơ vào khoảng lặng của mùa, gửi vào ngăn ký ức gìn giữ kỷ niệm mãi đẹp. Là tiếng yêu theo mỗi cánh hoa em Hà Nội đã thả vào cơn gió mùa đông bắc đầu tiên, cho tôi vấn vương hương tình cúc họa mi phố đầu đông.