HẠNH PHÚC TRỌN VẸN
Tác giả: Băng Sơn
NHÂN VẬT:
Tiến - Cảnh sát PCCC, chồng Huyền
Huyền – Cô dâu.
Giang – Bố Huyền.
Hải – Cô ruột Huyền
Thanh – Đại diện nhà trai.
Tuấn – Cảnh sát PCCC – CNCH, bạn Tiến
Hà - Hộ dân được cứu cháy
Một số vai quần chúng
*Trang trí sân khấu:
Bên trái sân khấu, phía dưới. Một cái cổng bằng bóng bay, trên có tấm biển trắng diêm dúa, có dòng chữ “Lễ vu quy”
MÀN MỞ
Tiếng nhạc xập xình của đám cưới vang lên rộn rã.
Huyền trong bộ váy cưới trắng, lộng lẫy, từ trong cổng bóng bay đi ra, cô ngó ngược, xuôi vẻ sốt ruột.
Huyền :
(đi về phía cánh gà bên phải, ngóng trông) Đến giờ này mà vẫn không thấy đâu… (suy nghĩ)… không biết có chuyện gì đây. (Giang từ trong ra)
Giang :
Ơ hay… Sao con lại ra ngoài này.
Huyền :
Dạ! con sốt ruột quá, sao giờ này vẫn chưa thấy nhà trai đến.
Giang :
Bố cũng đang nóng ruột đây…
Huyền :
Liệu có chuyện gì xẩy ra không?
Giang :
Chuyện gì là chuyện gì? Cái mồm… cái mồm. Hôm nay là ngày cưới, đừng có nói chuyện xui xẻo đi con.
Huyền :
Nhưng đã sát đến giờ rước dâu rồi mà vẫn chưa thấy nhà trai đến.
Giang :
Chưa biết có chuyện gì, nhưng mà phải bình tĩnh…
Huyền :
Bình tĩnh làm sao được hở bố.
Giang :
Thế bây giờ làm sao?
Huyền :
Hay lại hoãn cưới…
Giang:
Hoãn là hoãn thế nào… đã hoãn hai lần rồi…
Huyền :
Hai lần trước là do chúng con chủ động, với lại thông báo hoãn trước mấy ngày nên…
Giang :
Dù gì thì cũng là hoãn. Bố đã chấp nhận, nhưng lần này không thể được. Khách mời đã đến chật kín nhà, giờ đẹp cũng đã chọn, chỉ còn chờ nhà trai rước dâu đúng giờ…
Huyền :
Chắc là trục trặc chuyện gì thôi, chứ con tin anh Tiến.
Giang :
Con tin… nhưng cả họ rồi bà con hàng xóm người ta nghi ngờ, người ta chờ đợi. Lòng kiên nhẫn cũng có hạn thôi (Đi lại trên sân khấu)
Huyền :
Thôi! Bố đi lại ít thôi, kẻo mệt lát nữa không tiếp khách được… Mà bố đi nhiều thế, con chóng hết cả mặt…
Giang :
(xẵng giọng) Chị chóng mặt không bằng tôi. Đã hai lần họ hàng ở quê ra… không cưới, chán lại về. Đấy lần này, ở quê ra ít hẳn đi.
Huyền :
Thì… chúng con cũng đã về tận quê, xin lỗi họ hàng nhà mình…
Giang :
Lần này liệu có phải xin lỗi nữa không. Cỗ bàn thì đã đặt hết rồi. Đấy là tiền…là tiền con hiểu chưa…có gói về nhà, đóng thùng gửi về quê cũng không hết.
Huyền :
Việc này đâu phải tại con…
Giang :
Không tại chị, nhưng chị tin lắm cơ mà. Bây giờ tôi biết làm sao ( giơ tay xem đồng hồ) Giờ này là phải rước dâu xong rồi, thế mà…
Huyền :
Để con lấy xe chạy sang bên ấy xem thế nào.
Giang :
Chị đi làm sao được. Từ đây sang bên ấy gần hai mươi cây số.
Huyền :
Phải sang thì mới biết có trục trặc gì không.
Giang:
Người ta chưa đến đón mà đã xồng xộc đòi chạy về nhà chồng rồi. Không được, có đi, phải là người khác. (Hải cô ruột Huyền từ trong nhà đi ra)
Hải :
Ơ… sao anh với cháu lại ra ngoài đứng thế? Họ hàng đang nháo nhác tìm anh với con Huyền.
Giang :
Khổ… Nhà trai đã đến đâu. Tôi ra đây xem…
Hải :
Anh thử điện xem, họ đi đến đâu rồi. (với Huyền) mà con này, sao lại chạy ra đây làm gì, mày phải ở trong nhà, bao giờ họ xin dâu mới được ra…
Huyền :
Cháu…
Hải :
Cháu…cháu cái gì. Hay lại hoãn cưới… (với ông Giang) đấy bác xem… con gái bác
Giang :
Thôi, cô đừng nói nữa, tôi đang nẫu hết cả ruột đây này.
Hải :
Kén cá, chọn canh cho nó lắm vào… (với Huyền) Cái thằng cô giới thiệu cho ấy, đã đẹp trai, nhà lại giầu có. Một mình trông coi hai cửa hàng kinh doanh…
Huyền :
Nhưng cháu không yêu anh ta…
Hải:
Yêu với chả thương. Lấy nó khác gì chuột sa chĩnh gạo, mưa không đến mặt, nắng không đến đầu, tiền tiêu thoải mái.
Huyền :
Cháu chỉ yêu có mỗi mình anh Tiến thôi, cháu tin anh ấy…
Hải:
Cô trông cái mặt thằng Tiến, không đủ tin cậy tý nào cả… đấy… tin mà hai lần hoãn cưới. Hôm nay cưới thật, thế mà quá giờ rước dâu nó cũng không thèm đến.
Huyền :
Cô… cháu xin cô, cô để cho cháu yên…
Hải:
Lấy cái thằng tử tế thì không, đi lấy cái thằng đã xấu người, lại xấu cả nết mà nó có coi mình ra cái gì đâu.
Giang:
Cô… cô thôi nói cho tôi nhờ. (với Huyền). Con Huyền vào ngay trong nhà, cấm không được ra đây.
Huyền:
Con… (vùng vằng)
Giang:
Sao… không vào còn đứng trơ ra đấy làm gì. ( Huyền tức bực đi vào, bên ngoài cánh gà Thanh đi vào)
Thanh:
Em chào ông, chào bà…
Hải:
Bên nhà trai các ông làm ăn cái kiểu gì thế. Đã thống nhất giờ lành đón dâu, thế mà quá giờ rồi mới sang.
Giang:
Thế họ nhà trai đâu mà chỉ có mỗi mình ông sang…
Thanh:
Là em sang trước để thưa chuyện với các ông, các bà bên họ nhà gái…
Hải:
Lại hoãn đám cưới à… khổ thân cháu tôi, đẹp gái, nết na. Có cái đám cưới mà hoãn năm lần, bẩy lượt…
Thanh:
Ấy chết, không phải như thế đâu ạ. Xin bà để cho em được thưa chuyện đã…
Hải:
Bên nhà trai các ông kinh nhà gái chúng tôi quá. (với ông Giang) Thế này thì còn cưới xin gì nữa hả anh… thôi, hủy cưới đi…
Giang:
( nổi nóng) Thôi không cưới xin gì nữa, ông về thưa với họ nhà trai, không cưới xin gì nữa, tôi cũng không gả con gái tôi nữa. (đùng đùng bỏ vào trong. Thanh vội chạy ngăn trước mặt)
Thanh:
Thưa ông. Ông cứ bình tĩnh cho em thưa chuyện đã rồi ông muốn quyết thế nào thì em cũng sẽ về thưa chuyện với nhà trai chúng em.
Giang:
(Dừng lại, Thanh cầm tay Giang) Chuyện là thế này. Bên nhà trai chúng em chuẩn bị ra xe đi đón dâu thì cháu Tiến nhận được cuộc điện thoại gấp…
Hải:
Tôi biết ngay mà, nó có cần cưới vợ đâu, nó chỉ đùa giỡn cho vui…
Thanh:
Ấy chết… xin bà chớ nói như thế, tôi nghiệp cháu Tiến với bên nhà trai chúng em…
Giang:
Thế tại sao nó không sang…
Thanh:
Cháu nhận điện thoại rồi chạy đi ngay, chỉ dặn lại em là chú sang bên nhà gái, xin lỗi hộ cháu vì rước dâu muộn một chút. Cháu cần phải đi cứu người, cứu nhà ngay. Tôi chỉ biết gọi một câu Tiến là nó đã chạy đi mất rồi.
Hải:
Nó coi thường nhà mình, chứ cứu được ai…
Giang:
(với Thanh) Có thật thế không?
Thanh:
Hai nhà đã là thông gia rồi, không lẽ em nói không đúng. Nói sai rồi ngày mai có dám nhìn mặt nhau nữa hay không.
Hải:
Thế sao ông không sang sớm, để nhà gái chúng tôi phải chờ. Đã bị cái dớp hai lần rồi…
Thanh:
Em đã sang sớm đấy, nhưng lại bị tắc đường thành thử.
Giang:
Thôi được rồi… lỗi không ai mong muốn. Nhưng mấy giờ thì họ nhà trai sang, để tôi còn thông báo với họ nhà gái chúng tôi.
Hải:
Mấy giờ…
Thanh:
Cháu Tiến nó về lúc nào là họ nhà trai chúng tôi sang xin dâu lúc ấy. (có tiếng chuông điện thoại. Lấy ra nghe) May quá, bên nhà trai chúng tôi sang gần tới nơi rồi…
Giang:
(với Hải) Cô vào thông báo với mọi người, họ nhà trai sang gần đến nới rồi. Bảo con Huyền chuẩn bị đi. (Hải vào trong nhà. Ngoài cánh gà, Tiến, Tuấn trong trang phục lính cứu hỏa và một số người mang hoa vào)
Tiến:
(Với Giang) Con xin lỗi bố…
Giang:
Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
Tuấn:
Lỗi là do đơn vị chúng cháu. Thay mặt đơn vị cháu xin gia đình và họ hàng tha lỗi cho đồng chí Tiến…
Giang:
Nhưng hôm nay là ngày cưới của Tiến cơ mà, chắc nó phải báo cáo đơn vị và xin nghỉ rồi chứ…
Tuấn:
Vâng… đúng như thế ạ. Nhưng sự không may xảy ra, hôm nay có đám cháy…
Giang:
Một mình anh Tiến thì làm được cái gì…
Tuấn:
Lại không may nữa là đơn vị chúng cháu có ba chiến sĩ đang bị cách ly phòng dịch, nên cháu phải cầu cứu đồng chí Tiến giúp.
Thanh:
Đến bây giờ các anh nói chú mới biết. Chứ Tiến chỉ nói chú sang bên nhà gái xin lỗi đến muộn…
Tiến:
Thưa chú. Cứu hoả như cứu người, cháu không còn đủ thời gian để giải thích.
Giang:
Thôi được rồi, bây giờ phải vào làm thủ tục rước dâu lấy cứu giờ đẹp. (với Thanh) Mời ông…
Thanh:
Cảm ơn ông. (Tất cả đi vào trong phía cánh cổng… lát sau tất cả cùng ra. Từ ngoài, Hà cầm bó hoa vào)
Hà:
Đây rồi… Ân nhân đây rồi.
Tuấn:
Anh là…
Hà:
Em là Thạo, anh trai của chú Thì, chủ ngôi nhà mà các anh vừa chữa cháy…
Tiến:
Thế đưa nhỏ sao rồi?
Hà:
May quá, anh đã bế được cháu ra khỏi đám cháy. Cháu đang được các Bác sỹ cấp cứu, tình trậng cũng đã khá hơn rồi.
Tuấn:
Anh không ở nhà giúp dọn dẹp đám cháy…
Hà:
Em phải thay mặt chú Thì đến cảm ơn các anh đã cứu sống cháu em. Em đến đội các anh, mọi người chỉ em lên đây, lại còn cho em biết hôm nay là ngày cưới của anh Tiến.
Giang:
Thôi thế là tốt rồi…
Hà:
Hoa em mua vội, không kịp bó cho đẹp. Xin được chúc mừng hạnh phúc anh, chị. Chúc các anh Cảnh sát phòng cháy, chữa cháy, cứu nạn cứu hộ đã mang lại hành phúc cho gia đình em.
Huyền:
( Với Giang) Bố…Bố đã tin con gái bố chọn người chưa?
Giang:
Tin… tin… bây giờ thì bố tin. Chúc các và cả đồng đội của các con hạnh phúc trọn vẹn.
Âm nhạc nổi lên.
Màn hạ!
Tác phẩm tham gia “Cuộc vận động sáng tác VHNT về lực lượng cảnh sát PCCC & CNCH”