Hà Nội - một phần thanh xuân của tôi!

HNM| 25/02/2022 07:42

Hà Nội không giống như những thành phố tôi từng đến, mà có nét gì đó rất riêng. Vào những ngày trời thu se lạnh, đường phố tấp nập người qua, tôi bắt gặp một người con gái khoác trên mình tà áo dài trắng tinh khôi, trên tay cầm một bó cúc họa mi. Ôi, nét đẹp ấy làm tôi say đắm! Sự đằm thắm, dịu dàng rất thơ của nàng như làm cho mùa thu Hà Nội đẹp hơn. Phải chăng, đó là nét đẹp của người con gái Hà Nội?

Hà Nội - một phần thanh xuân của tôi!
Ảnh: Cao Anh Tuấn.

Hà Nội - một thành phố xinh đẹp với những con phố cổ kính, những con người dí dỏm, thân thiện và dễ gần. Thành phố ấy được ví như một người con gái đẹp, kiêu kỳ và đỏng đảnh. Khi xuân về, Hà Nội khoác lên mình vẻ dịu dàng, đằm thắm. Khi hè sang, nàng thơ ấy lại gay gắt, nóng bỏng. Thu đến, cũng là lúc cả thành phố nồng nàn hương hoa sữa. Và thu đi, Hà Nội lại có thêm những cơn gió se se lạnh của những ngày đông.

Tôi nhớ, hình ảnh con người Hà Nội thanh tao, nhẹ nhàng lại rất đỗi thân thiện. Ngày hôm ấy, tôi có một kỷ niệm thật khó quên ở nơi đây. Tôi bắt gặp một ông lão bán nước rất hài hước và cởi mở. Nhìn thấy tôi, ông mời tôi ghé quán vỉa hè của ông uống cốc nước chè. Ông rót nước cho tôi và bắt đầu trò chuyện. Ông lão tóc bạc phơ ấy đã kể cho tôi nghe câu chuyện về người Hà Nội, kể về cuộc đời của ông, về những người hàng xóm trên con phố mà ông sống. Ông nói rằng: “Người Hà Nội chúng tôi rất hiếu khách, chúng tôi rất mong muốn hình ảnh thành phố Hà Nội nói riêng và mảnh đất hình chữ S nói chung được bạn bè quốc tế biết đến”. Khi tôi về, ông còn dặn tôi cẩn thận để không lạc đường, vì Hà Nội quanh co, nhiều ngõ ngách, mà tôi lại là một du học sinh. Sự ân cần, thân thiện và cởi mở của ông đã để lại trong lòng tôi một ấn tượng rất đẹp về con người nơi đây.

Khoảng 2 năm nay, Hà Nội buồn hẳn đi vì đại dịch Covid-19. Thành phố không còn tấp nập, đông đúc và náo nhiệt như trước. Những con phố vắng bóng người qua lại, cảnh vật nơi đây cũng ảm đạm hơn. Hàng quán vỉa hè không còn mở nhiều. Hiện tại, cả đất nước Việt Nam nói chung, Hà Nội nói riêng đang gồng mình chống dịch để trở lại trạng thái bình thường mới và Hà Nội hẹn gặp tôi vào một ngày thành phố khỏe lại, tươi vui và náo nhiệt hơn. Tôi dạo bước trên phố đi bộ, cảnh vật nơi đây như muốn thủ thỉ với tôi rằng, Hà Nội đang chống dịch, đợi thành phố khỏe lại nhé!

Mùa dịch ở Hà Nội cho tôi một cảm giác gì đó rất đặc biệt. Con người nơi đây nâng cao ý thức chống dịch, hạn chế tiếp xúc, không bỏ khẩu trang để chào nhau, nhưng từ xa họ vẫn dành cho nhau những cử chỉ thân mật thay cho lời chào như cái vẫy tay hay tiếng gọi từ xa xa vọng lại. Và hơn nữa, các thầy cô, Đoàn trường Đại học Xây dựng Hà Nội đã giúp đỡ tôi và các bạn tôi rất nhiều trong mùa dịch khó khăn và những ngày xa quê này. Đó là một nét đẹp rất riêng của con người Hà Nội mà tôi say đắm.

Sau này, khi trở về nước tôi sẽ giữ kỷ niệm về Hà Nội, về con người nơi đây, về thầy cô và các bạn học... Đó là một phần thanh xuân của tôi!

(0) Bình luận
  • Những cơn mưa mùa hạ
    Hè về, không chỉ có tiếng ve râm ran hay ánh nắng chói chang nhuộm vàng lối đi mà còn có những cơn mưa. Mưa mùa hạ ồn ào, vội vã kéo đến cùng những trận giông bất chợt. Nó không buồn bã, dai dẳng như mưa phùn cuối đông mà dứt khoát, mạnh mẽ, đổ ào xuống rồi vội vã tạnh. Mưa tạt vào những ô cửa kính, len lỏi qua từng ngóc ngách ký ức, khẽ đánh thức một miền tuổi thơ xa xăm, ướt đẫm hương mưa và kỷ niệm.
  • Cha tôi – người tuyệt vời nhất
    Với tôi, cha là người tuyệt vời nhất, là số một. Nếu có kiếp sau, tôi vẫn mong được làm con gái của cha – một người cha mà suốt cuộc đời tôi luôn ngưỡng mộ, yêu thương và biết ơn.
  • Cầu Long Biên bắc qua miền yêu thương
    Có đôi lúc tôi nghĩ, con người ta phải sống bao nhiêu cuộc đời mới đi hết được chiều dài thời gian, mới hiểu và cảm nhận đầy đủ lịch sử của cây cầu đầu tiên bắc qua sông Hồng, một cây cầu chạm vào ba thế kỷ. Cầu giống như con rồng khổng lồ uốn lượn trên cao với từng lớp vẩy thép đan xen, ngày đêm lặng lẽ bảo vệ người dân qua lại nơi dòng nước chảy xiết. Cây cầu ấy mang tên Long Biên, cây cầu bắc qua miền yêu thương.
  • Người đi về phía biển
    Khi biển sinh ra, tôi chưa biết hát. Khi biển lớn lên, em chưa biết khóc. Khi biển mặn mòi, thì đã có những dấu chân đi về phía biển. Biển ở phía đường chân trời, một nơi tưởng chừng như chưa từng có sự nhọc nhằn, vất vả. Bởi chân trời luôn luôn là ước mơ.
  • Bên thềm giếng cũ
    Chiều cao nguyên giăng giăng mây phủ, khói sương mờ ảo giữa thăm thẳm núi đồi, tiếng chim chíu chít gọi nhau về tổ trên nền trời rực ánh tà dương. Vạt sáng huyền hoặc cuối ngày ấy trở thành sợi chỉ mảnh dắt kẻ tha phương lần về miền nhớ.
  • Về ăn cơm mẹ nấu
    Chiều chậm trôi bên nhánh sông hiền hòa chảy êm dòng văn vắt. Mùa lúa chín đã qua còn lưu lại bao miết mải phù sa trên từng gốc rạ se sắt, hanh hao trồi lên khỏi mặt ruộng khô nứt.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Hà Nội - một phần thanh xuân của tôi!
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO