Đi qua mùa dịch

HNMCT| 11/11/2021 08:43

Nó ngồi bên hiên nhà. Cặm cụi xếp lại đống sách vở. Buồn rầu nhìn qua ngôi nhà cũ kỹ. Nhà vắng bóng má, cô đơn, quạnh quẽ đến lạ thường.

Đi qua mùa dịch
Minh họa: Lê Trí Dũng.

Những ngày chưa dịch, mỗi buổi chiều như thế này, vừa đạp xe tới ngõ nó đã nghe mùi thơm nức mũi từ thức ăn má nấu bay ra tận ngõ. Cái bụng đói cồn cào. Nó đạp vội xe rồi tấp vào cổng, chạy băng băng xuống bếp. Má từ dưới bếp đi lên, tay bưng tô canh nóng hổi, nụ cười hiền hậu. Má la:

- Chạy chi dữ vậy, đói lắm hả con?

Nó gật đầu cái rụp, bỏ cặp sách xuống, vội vàng rửa chân tay rồi ngồi ngay ngắn vào mâm cơm. Má nhìn nó, lắc đầu. Tới giờ đó ba cũng đi làm về, ba đậu chiếc xe cúp tám mốt chậm rãi cho thằng nhóc em tụt xuống. Bữa cơm gia đình, ấm cúng, quây quần. Những món má nấu luôn làm cho hai đứa ngồi ăn mà chẳng muốn buông đũa. Tới khi bụng no kềnh, hai đứa ngước lên nhìn ba má cười hì hì rồi giúp thu dọn chén đũa, sau đó ngồi vào bàn học bài.

***

Cuộc sống êm đềm cứ thế trôi qua. Cho đến ngày dịch bệnh ào đến, nhanh không kịp trở tay. Sáng bước ra khỏi nhà, biển đỏ giăng chỗ này, chỗ kia. Nó thấy má chậm rãi thắp nén nhang lên ban thờ, ba không đi làm nữa, mọi công việc gác lại. Hai chị em cũng buồn rầu lên ban công ngồi nhìn xe cộ, thưa thớt dần theo từng giờ.

Thành phố ra chỉ thị giãn cách áp dụng đối với khu vực có nguy cơ và nguy cơ cao. Ngôi nhà trong hẻm vắng lặng tiếng cười. Má mang những đồng tiền trong chiếc túi vải cũ ra đếm. Chẳng còn được bao nhiêu. Những bữa ăn tằn tiện bắt đầu được áp dụng. Má chia nhỏ những bọc rau cho vào tủ mát. Tranh thủ ra chợ mua được ít thịt, má chia nhỏ từng cục như nắm đấm, khéo léo buộc chặt, cho lên ngăn đá. Tính má kỹ từ xưa tới nay nên những phần thức ăn cũng được má nâng niu. Mùa dịch không đi làm được nữa, má cũng dặn hai chị em nó: Nhà mình ăn uống tiết kiệm, ở yên rồi chờ dịch qua, chúng ta lại bắt đầu cuộc sống mới. Giọng má run run, như mang nặng nỗi niềm xa xôi nào đó.

Ngày chiếc xe cứu thương đậu ở cửa, chị em nó bối rối đứng nhìn, luýnh quýnh không biết làm gì. Ba gào lên:

- Giúp má lấy đồ kìa, nhanh lên con!

Hai chị em chạy ào vào nhà, quơ chỗ này cái quần, chỗ kia cái áo. Run tới nỗi chẳng đứa nào biết bình thường má ăn bận như thế nào. Nó chỉ nhớ dáng má nhỏ xíu, bận chiếc áo nâu bà ba. Một tuần má bận bà ba tới bốn lần, riết nó quen. Rồi chiếc xe lao đi trong bóng tối, không kịp để lại lời nhắn. Má chỉ cầm vội tay nó, dúi mớ tiền hôm trước đếm trong túi vải, dặn ở nhà mua đồ ăn cho cả nhà. Coi chỗ nào quen, nếu hết tiền mua thiếu đi rồi mốt về má trả cho.

Hai chị em khóc như mưa. Đúng dịp cả thành phố khuyến khích cho đối tượng F1 được tự cách ly tại nhà. Ba cha con lặng lẽ bên nhau. Sống với nhịp tim đập nhanh hơn thường ngày. Nó chắp tay trước ngực, nguyện cầu cho má bình an trở về.

Những ngày ngôi nhà vắng má, hai chị em rủ nhau lên sân thượng, dò tìm wifi nhà bên cạnh, thử xem họ có đặt mật khẩu hay không để bắt sóng, tìm cách nghe ngóng, cập nhật tin tức hằng ngày về tình hình dịch bệnh trên toàn thành phố. Tiếng là dân thành phố nhưng mấy chục năm nay gia đình nó vẫn ở trong căn nhà cũ kỹ đã xuống cấp, tại một hẻm nhỏ. Vào mùa mưa nền nhà lúc nào cũng lõm bõm nước, những hôm mưa lớn thì ngập gần tới rốn. Nó nhớ mỗi khi mùa mưa tới, má chuẩn bị một cái chậu vừa tay để tát nước. Mấy miếng bạt to, che trên trần và mấy chỗ dột lóc cóc ở bếp. Ba dọn dẹp những thứ trong nhà, thứ nào có giá trị hơn thì kê cao lên để nó không bị hư. Cảnh sống thiếu thốn nhưng đầm ấm và vui. Bây giờ má đi khu cách ly tập trung, thông tin mờ mịt, cả nhà như ngồi trên đống lửa. Mỗi lần nghe tiếng xe cứu thương hú còi, nó giật mình thảng thốt trong đêm. Ba ngồi trước cửa, thỉnh thoảng châm một điếu thuốc. Thứ mà ba chẳng đụng tới từ bao năm nay.

Má đi được sáu ngày thì điện thoại về được. Má bảo cả nhà yên tâm. Má ổn. Bữa đó ba cha con cũng ra đầu ngõ test nhanh theo thông báo của phường. Cả ba đều ổn. Vậy mà đến ngày thứ tám, má không còn điện nữa, ba nhận cuộc gọi là số của má, nhưng đầu dây bên kia thông báo:

- Chị có vẻ trở nặng, nhà mình chuẩn bị tâm lý nhé!

Nó thấy ba ngồi khuỵu xuống đất, lần đầu tiên nó thấy ba khóc. Giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt xám đen vì nắng. Bất giác nó nghĩ tới viễn cảnh u ám đang đè nặng lên ngôi nhà. Nó cũng ngồi thụp xuống khóc tức tưởi.

Dịch bệnh chẳng trừ một ai. Nghe người ta nói má có bệnh nền nên mới trở nặng. Nó cứ ngơ ngác. Xưa nay má nhỏ người nhưng mà má khỏe. Có bao giờ nó thấy má bệnh đâu. Quanh năm suốt tháng má làm quần quật, chưa bao giờ thấy má cầm một viên thuốc. Hay là má bệnh mà không nói. Chỉ nghĩ tới đó thôi, nước mắt nó lại ào ạt tuôn. Vậy là những năm tháng qua cả ba cha con không hề biết má bị bệnh. Nụ cười của má luôn là nguồn động lực lớn cho cả nhà vượt qua.

Hôm nay có đội tình nguyện qua nhà, nó thấy một cô gái có ánh mắt sáng ngời, nhìn chị em nó trìu mến. Bọc gạo, trứng, rau củ được xếp trước hẻm. Lúc chiếc xe bán tải đi rồi, giọng các tình nguyện viên còn vang lại:

- Bà con nhớ thực hiện 5K, luôn ở trong nhà và không ra ngoài khi không thực sự cần thiết nhé. Chúc cả nhà bình an!

Mọi người trong ngõ xì xầm, cô ấy là ca sĩ gì đó, nhìn quen lắm.

***

Rồi cái gì đến cũng đã đến. Ngày hôm ấy cả nhà chạy ra đầu hẻm, hình ảnh của má chỉ còn là một chiếc hộp vuông vức. Những anh bộ đội làm thủ tục trao cho người nhà. Vòng khăn tang trắng trên đầu. Nó muốn gào lên, chạy theo chiếc xe trao hài cốt của má, hỏi xem người ta có lẫn lộn gì không. Bữa má đi, má nói sẽ về cơ mà. Thằng em ôm hộp đựng tro cốt, quỳ chảy máu chân dưới nền đường nhựa. Một chiếc xe cứu thương nữa lại vù qua, lạnh lẽo và vô cảm. Ba ngồi dựa vào góc tường, rồi lại đứng lên. Chừng ba không đứng được nữa, rồi lại ngồi xuống.

Người ta giao lại cho gia đình một quyển sổ nho nhỏ. Thì ra trong những ngày gắng gượng, má vẫn viết mấy dòng cho ba cha con, dặn dò đủ điều. Nét chữ má nguệch ngoạc, chắc hẳn má run lắm. Má viết: “Rồi cuộc sống sẽ lại bình an, các con và ba phải sống như khi có má trên cõi đời này. Thay má làm những việc còn lại trong nhà. Ban đầu sẽ vất vả đấy, nhưng má tin các con và ba sẽ làm được”.

Có lẽ điều má nói là đúng. Bây giờ màu xanh đang dần phủ khu vực xung quanh hẻm. Rào đã dỡ, ba rục rịch đi làm lại. Mọi người đều phải xốc dậy tinh thần để bước về phía trước. Năm học mới đã bắt đầu. Nó thu gom những gì gợi ký ức về má, cho vào một chiếc hộp nhỏ. Mỗi lần nhớ tới má, nó lại mang ra ngắm nghía, cũng có nhiều suy nghĩ thoáng hơn, ngoài kia không biết chừng có bạn còn khổ hơn mình, mất cả ba, cả má. Mình còn ba, là một diễm phúc rồi.

Nhìn lên bầu trời, bầy bồ câu đang nhẹ nhàng lướt qua, màu xanh dịu dàng thăm thẳm, nó thấy lòng mình nhẹ hơn...

(0) Bình luận
  • Họp lớp
    Tôi bước vào lớp, có lẽ tôi là người đến cuối cùng, bởi trong lớp đã kín gần hết chỗ ngồi, chỉ còn trống một chỗ ở cuối dãy bàn bên phải. Hơi ngượng vì đến muộn nên tôi ngần ngừ trước cửa mấy giây.
  • Sen quán
    Loay hoay mãi chị mới cởi nổi bộ khuy áo. Cái áo cánh nâu bà ngoại để lại. May sao áo của bà không chỉ vừa mà như muốn vẽ lại những đường cong đẹp nhất của chị. Chị là người Hà Nội. Mẹ không biết cụ tổ đến Hà Nội từ bao giờ mà chỉ biết và kể chuyện từ đời ông bà ngoại. Rằng ông ngoại từng là nhà buôn vải lụa còn bà là ca nương ca trù nổi tiếng ở đất kinh kỳ.
  • Một giấc mơ xa
    Vân nằm duỗi chân ở sofa, nghe đài mà hai con mắt cứ ríu lại. Jim và Coen vừa theo bố chúng ra ngoài. Ở thị trấn này, trẻ em và những chú cún luôn được thỏa thích dạo chơi. Ánh nắng của buổi sáng đẹp trời chiếu xuyên qua tấm rèm cửa khiến Vân không nỡ ngủ vùi. Cô sống cùng gia đình chồng ở một vùng phía đông Hà Lan, nơi mà cuối tuần nghe nói mình đi dạo là biết sắp được chở vào rừng. Sáng này nếu không thấy mệt trong người thì cũng đã…
  • Trên đỉnh gió
    Không lãng mạn như hình dung, chiếc tàu chở Lam từ bến cảng thành phố ra đảo chính là “tàu há mồm” có niên đại còn nhiều hơn tuổi của cô. Thủy thủ trên tàu lại càng không như cô vẫn thường tưởng tượng về những chàng lính hải quân đẹp trai, từng trải với trái tim nồng nàn và tâm hồn cực kì bay bổng.
  • Tàu xuôi ra Bắc
    Ba năm trước, tôi gặp Trang trên chuyến tàu mang số hiệu SE đang di chuyển từ miền Nam ra miền Bắc. Lúc đó, tôi ngồi đối diện với Trang ở toa ghế ngồi - toa thường dành cho người đi chặng ngắn. Trong toa xộc lên mùi thuốc lá, mùi dầu gió xanh, mùi bồ kết phảng phất từ mái tóc của mấy người đàn bà và mùi của vô số thứ hàng hóa trên sàn toa.
  • Những hòn đá
    Không ai biết tại sao những người lạ lại chuyển thẳng vào cư trú trong cái làng bẩn thỉu, gồ ghề những đá là đá và quanh năm gió quật. Vợ chồng người lạ nọ đã mua một lâu đài đổ nát nằm trên đồi, sừng sững ở đó từ thuở ấu thơ của họ, và nó thuộc về ngôi làng.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • [Video] Sóng lụa làng nghề Vạn Phúc
    Là một trong những làng nghề thủ công ra đời sớm nhất vùng Đồng bằng sông Hồng cũng như cả nước, làng lụa Vạn Phúc (quận Hà Đông) là làng nghề dệt lụa tơ tằm nổi tiếng từ xa xưa. Nhiều mẫu hoa văn của lụa Vạn Phúc từng được chọn may quốc phục dưới các triều đại phong kiến. Ngày nay, ngoài việc gìn giữ, phát huy giá trị của nghề truyền thống qua các sản phẩm, làng lụa Vạn Phúc còn là điểm đến hấp dẫn của nhiều du khách trong nước và quốc tế.
  • Tọa đàm những vấn đề về kịch bản sân khấu hiện nay
    Với mong muốn tìm ra những nguyên nhân và giải pháp về vấn đề kịch bản sân khấu hiện nay, sáng 22/11, Hội Sân khấu Hà Nội tổ chức tọa đàm “Những vấn đề về kịch bản sân khấu” với sự tham gia của đông đảo hội viên trong hội.
  • [Podcast] Thu Hà Nội – Mùa của tình yêu và nỗi nhớ
    Bốn mùa, xuân, hạ, thu, đông của Hà Nội, mỗi mùa đều mang trong mình nét đẹp riêng bới hương, bởi sắc của mỗi mùa. Nhưng có lẽ, mùa thu vẫn là một mùa thật đặc biệt của Người Hà Nội. Mỗi độ thu về như gói gọn cả một Hà Nội cổ kính, trầm mặc, một Hà Nội thơ mộng và trữ tình. Chính bởi vẻ đẹp đó mà mùa thu đã trở thành nỗi nhớ cho những ai đã từng gắn bó với Hà Nội mà nay phải chia xa, là niềm ước ao một lần được “chạm vào” của nhiều du khách.
  • Triển lãm "Cộng đồng kiến tạo": Vinh danh những đóng góp giá trị cho xã hội
    Sáng 22/11, tại sân Bái Đường, Văn Miếu - Quốc Tử Giám đã diễn ra Triển lãm "Hành động vì cộng đồng" - Human Act Prize 2024 với chủ đề “Cộng đồng kiến tạo”.
  • Đồng chí Nguyễn Việt Phương giữ chức Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Thành ủy Hà Nội
    Phó Bí thư Thường trực Huyện ủy Thanh Trì Nguyễn Việt Phương được điều động đến công tác tại Ủy ban Kiểm tra Thành ủy Hà Nội, giữ chức Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Thành ủy khóa XVII.
Đừng bỏ lỡ
Đi qua mùa dịch
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO