Bức thư từ bạn Chổi
Một sáng Chủ nhật, chim hót líu lo trên cành cây, những bông hoa hé nở tươi như nụ cười thì tôi nhận được một bức thư mới: Góc phố quen, ngày… tháng … năm….
Kẹo thân mến!
Cậu biết không, khi những đợt lá sưa đua nhau rơi rụng, khi những chùm nụ bắt đầu mở cánh, cũng là lúc nhà chổi chúng tớ mệt mỏi nhất sau một ngày lao động cực nhọc. Và chính tớ là người đầu tiên ngước nhìn lên những cây sưa với những tán hoa trắng như bông ấy, tớ còn biết được chiếc lá nào sắp rụng, bông hoa nào vừa được ngắm xong và sắp rơi xuống. Thật kỳ diệu phải không nào? Nhưng khi biết được điều ấy, tớ bỗng cảm thấy thật tiếc cho những người bạn vừa mới quen. Bạn lá vẫn còn rất đẹp cơ mà nhỉ? Tớ cũng thấy nhiều người xúm xít tung những bạn lá, bạn hoa vừa rụng, để các bạn bay bay trong không gian rồi lại trở về nền đất. Nhờ thế, mỗi người có cho mình những bức ảnh thật đẹp. Vậy cũng có nghĩa rằng, những người bạn ấy của tớ vẫn còn thật hữu ích đúng không nhỉ?
Mấy ngày qua, từ khi bắt đầu những đợt lá vàng rơi, chị em nhà chổi chúng tớ đã làm việc suốt ngày đêm, đi qua bao nẻo đường, qua bao con phố để giúp các cô các bác lao công làm sạch đường phố. Có làm công việc này mới thực sự cảm thấy bác lao công đã tận tụy và cực nhọc biết bao, cậu có thấy như tớ không? Khi chị em nhà chúng tớ cùng các cô các bác đã quét sạch sẽ các tuyến đường, lối phố… thì buồn thay, ở đâu đó ngoài kia, lại có bao nhiêu người thiếu ý thức, xả rác bừa bãi dù thùng rác đang ở bên cạnh họ? Lại có những người thản nhiên hút thuốc lá rồi vứt xuống lề đường? Cậu nghĩ chúng tớ phải làm sao với những người làm vấy bẩn những tuyến phố vốn đã sạch sẽ đó?
Nhưng Kẹo ạ! Vẫn có những điều tuyệt diệu đã diễn ra. Mỗi ngày quét rác, tớ lại vô tình gặp được những hạt bụi vàng lấp lánh trong ánh bình minh. Có vẻ mọi người đều nghĩ rằng, bụi là một thứ gì đó thật tầm thường, phiền toái, nhưng đối với tớ, với từng ngọn cây, từng bông hoa, từng ngọn cỏ… thì những hạt bụi li ti lấp lánh đầy ánh sáng kia không phải một thứ dơ bẩn như mọi người nghĩ. Trong một không gian trong sạch, yên bình, cậu ấy cũng là một người bạn rất thân thiện, dễ thương đó nhé.
Làm việc cực nhọc, cảm thấy mệt mỏi là đương nhiên. Mọi người thiếu ý thức, cảm thấy buồn bã, thất vọng. Nhưng những khi rảnh rỗi, tớ lại thật trống trải, cô đơn biết bao. Tớ nhớ từng góc phố tớ đã đi qua, những tán lá xanh mát tớ thường gặp, nhớ từng hạt bụi long lanh dưới ánh bình minh, và tớ còn nhớ cả người lao công chăm chỉ, cần mẫn thường đồng hành với tớ nữa. Khi ấy, tớ lại ước được lao động, cho dù lúc ấy tớ có được thảnh thơi, nhàn hạ hơn nhiều, không phải lao động suốt ngày suốt đêm nữa. Nếu rảnh rỗi quá thì cũng không tốt, cậu nhỉ?
Khi viết những dòng này cho cậu, tớ chợt nhận ra một ngày mới lại bắt đầu. Những tia nắng xuyên qua kẽ lá. Những hạt bụi vàng li ti như đang reo vui. Những bông hoa cũng mới vừa hé nở. Các bạn nhỏ tung tăng cắp sách đến trường. Bỗng các em nhỏ khen đường phố hôm nay thật sạch sẽ làm sao, tớ chợt nhận ra tớ vẫn luôn làm tốt nhiệm vụ của mình đấy ư?
Làm sao để tất cả mọi người sẽ luôn giữ gìn, bảo vệ từng nẻo đường?
Làm sao để các cô các bác lao công đỡ mệt mỏi?
Cho dù bây giờ còn nhiều câu hỏi tớ chưa trả lời được, nhưng tớ vẫn cảm thấy thật vui khi biết rằng cậu luôn tin tưởng và hiểu những lời tớ nói.
Bạn của cậu
Chổi tre
Sau khi đọc xong bức thư ấy, tôi vội chạy ra ngoài phố, bạn Chổi vẫn đang thực hiện sứ mệnh giúp các tuyến đường sạch sẽ hơn. Nhìn bạn đầy bụi bặm bám quanh, đôi chân đã mòn thêm, tôi cảm giác Chổi vẫn lạc quan ngước nhìn tôi cười. Chắc bạn cũng như tôi, cảm thấy cuộc sống, thiên nhiên xung quanh ta thật đẹp - điều mà có thể ta chỉ nhận ra sau một cơn mệt mỏi hoặc cô đơn…