Bóng người trong mưa

Hanoimcuoituan| 13/09/2022 17:39

Tiết Trung thu thong thả đến trong những cơn mưa dai dẳng. Đã có mấy nhà lục tục làm bánh sên nhân, nhà kỹ tính thì phải chuẩn bị trước ngày rằm cả tháng để có được những chiếc bánh ngon. Cây ngọc lan vàng lại nở rộ ngoài cửa sổ, tôi châm một điếu thuốc nhưng không hút, tưởng tượng sắc hoa qua làn nước dày đặc, sau đó đuổi con ốc sên đang cố bò qua song sắt để vào phòng, kéo cánh cửa lại.

Bóng người trong mưa
Minh họa: Nguyễn Đăng Phú.

Trong tiếng mưa rả rích, tôi như ngửi thấy nơi vòm không lành lạnh có hương khói bếp quen thuộc. Khói tỏa ra từ vài thanh củi ẩm, thoạt tiên khiến người ta cảm thấy hơi cay mắt, phải tới một lúc sau mới có thể nỏ lửa, bọt nước rỉ ra ở hai đầu thanh củi. Còn nhớ cách đây hơn mười năm, cũng vào thời điểm này, bão ập về cô lập cả ngọn núi nơi tôi sinh sống. Trời giông gió, nếu có củi khô để đốt thì là một điều may, còn không đành bắt vạ với giời, than rằng sao ông cứ để thần Mưa ngang nhiên đến thế.

Mưa dầm dễ đánh được cá sặc bùn, cá mua rẻ như cho. Ông tôi thường bỏ vào kho với nước dưa chua, mấy lát ớt, sau khi cá chín thì lại cời than ở cửa bếp ra để cho âm ỉ, cứ vậy là một nồi cá có thể ăn được cả một tuần. Bà tôi khéo tay, ủ rau dưa, cà mà nước muối trong và thơm, có mấy bận tôi đi học về vì háo nước nên thường lấy nước dưa chua đó chan với cơm, lùa nhanh rồi buổi chiều lại đến trường. Nhưng chẳng hiểu sao cũng bằng đấy nguyên liệu và vẫn cách làm ấy, vào tay tôi thì dưa cà nếu chẳng khú thì cũng không ngon.

Ngày tôi còn nhỏ, ông tôi dựng nhà cũ ở lưng dốc, đường gập ghềnh đầy sỏi đá thường bị các xe tải chở hàng xén hoặc măng nứa cày bửa lên, nom chẳng khác ruộng là bao. Nhất là khi mưa xuống, nước và đất hòa thành một thứ bùn nhão. Sau nhà là con suối mà bây giờ đã cạn đi nhiều. Ngày ấy lòng suối rộng mọc đầy lau sậy, cỏ đá cũng có vẻ đáng yêu riêng, nhìn con suối rộng mà cứ tưởng sông. Ông tôi từng cõng tôi đi qua suối để vào bản ăn cỗ. Những năm đi học ở thị trấn, tôi phải quấy mãi mới lấy được của ông một cánh áo nâu, có như vậy đêm nằm ngủ một mình mới an giấc.

Xung quanh nhà tôi lác đác vài nóc nhà của người Dao, hễ đi vào rừng tìm được món gì là hàng xóm lại đùm túm đi chia cho mọi người. Khi thì rau, nấm, khi thì thịt lợn rừng hoặc thịt bê tươi. Đổi lại, nhà tôi hay bán chịu lúc chai nước mắm, lúc gói mì chính hoặc bánh xà phòng. Núi đồi quạnh quẽ vắng bóng chân người. Chốc chốc lại có thể thấy một con rắn trườn qua đường, tiếng chim lách chách trên mái. Nhà thắp nến và đèn dầu, màn thủng lỗ chỗ vì thỉnh thoảng dính phải tàn thuốc hoặc bị đóm lửa vảy vào. Ông tôi luộc măng đêm còn tôi trải bao tải xanh cạnh bếp xem ông làm việc, nhưng một chốc sau đã ngủ quên mất. Bên bếp thỉnh thoảng om một lon cá suối với rau rừng, có khi là cá mắm và rau răm, cũng có lúc các tài xế lái xe đường dài ghé chân vào nghỉ ngơi và ăn cơm chung với nhà tôi. Ông tôi yêu thương con cháu nhưng nghiêm khắc và không giỏi thể hiện ra bằng lời nói, dần dà tính của tôi cũng như vậy, chỉ đành lấy bút mực như một cách thể hiện đạo hiếu.

Nhà văn Trương Trào từng nói: “Mùa thu mưa nên lục những đồ cất trong rương”. Ở phố lâu ngày chẳng có rương, đành mở vò rượu đục thưởng hương thơm nồng ngọt, lần hồi vào chiếc rương ký ức thơ ấu, và chuẩn bị đồ đạc để về núi...

(0) Bình luận
  • Người đi về phía biển
    Khi biển sinh ra, tôi chưa biết hát. Khi biển lớn lên, em chưa biết khóc. Khi biển mặn mòi, thì đã có những dấu chân đi về phía biển. Biển ở phía đường chân trời, một nơi tưởng chừng như chưa từng có sự nhọc nhằn, vất vả. Bởi chân trời luôn luôn là ước mơ.
  • Bên thềm giếng cũ
    Chiều cao nguyên giăng giăng mây phủ, khói sương mờ ảo giữa thăm thẳm núi đồi, tiếng chim chíu chít gọi nhau về tổ trên nền trời rực ánh tà dương. Vạt sáng huyền hoặc cuối ngày ấy trở thành sợi chỉ mảnh dắt kẻ tha phương lần về miền nhớ.
  • Về ăn cơm mẹ nấu
    Chiều chậm trôi bên nhánh sông hiền hòa chảy êm dòng văn vắt. Mùa lúa chín đã qua còn lưu lại bao miết mải phù sa trên từng gốc rạ se sắt, hanh hao trồi lên khỏi mặt ruộng khô nứt.
  • Nhớ giàn nho của ngoại
    Sớm mai thức giấc, ánh nắng lọt qua khung cửa sổ, dịu dàng rơi trên bàn làm việc, lướt nhẹ lên những đồ vật quen thuộc: vài cuốn sách đang đọc dở, ly trà còn vương hơi ấm và... một chùm nho. Đưa mắt nhìn thật lâu vào chùm nho ấy, một cảm giác xao xuyến đầy mến thương y như vừa tìm được một người bạn cũ lâu ngày không gặp ùa về trong tôi.
  • Mùa về trên tay mẹ
    Kề má vào bàn tay mẹ, lòng tôi nghẹn ngào xót xa khi thấy từng vệt chai sần trên những đường nhăn chằng chịt nứt nẻ tựa trái na khô. Đôi tay mẹ bây giờ không còn khỏe, lập cập lẫn run run như buổi chiều hôm mòn vẹt vì nắng gió. Những mùa màng xưa cũ , những vệt trầm thăng đã quá nửa đời người lần lượt hiện lên trên đôi tay mẹ. Và ký ức tôi lại sụt sùi nhẩm đếm. Dẫu bốn mùa xuân - hạ - thu - đông đã neo sẵn vào đất trời nhưng mùa của mẹ còn ngổn ngang nhiều hơn cả thế.
  • Hương hoa mùa xuân tụ trong chén trà
    Năm nay mọi thứ dường như trôi qua chậm hơn, Lập Xuân rồi mà vẫn cứ rét ngọt và nắng hanh hao mãi. Phải đến qua Nguyên tiêu mới thấy lác đác mưa phùn cùng gió nồm ẩm thổi vào Giêng hai Bắc bộ. Chiều nay trà thất của tôi đón khách quý từ phương xa ghé thăm.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Bóng người trong mưa
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO