Xa rồi chả rươi

Nguyễn Thanh Kim| 02/10/2020 17:54

Xa rồi chả rươi

Tôi xách cặp ra khỏi ngõ thì gặp người gánh rươi đi qua phố. Lâu rồi mới gặp cảnh này. Đó là một người đàn bà trạc tuổi bốn mươi, khuôn mặt dãi dầu nắng gió. Có lẽ từ vùng Hải Dương hoặc nam phần Bắc Ninh lên. Người đàn bà này chắc phải đi sớm nên gánh rươi còn tươi nguyên, đặc sánh, nhiều con bò kín cả mặt thúng. Vì bận đi làm, tôi lấy điện thoại di động gọi gấp cho con gái xuống mua. Cả ngày hồi hộp thấp thỏm không yên vì bữa chả rươi cuối tuần. Chiều về, con gái tôi thông báo bà bán rươi đã đi xa không tìm thấy được. Tôi cứ tiếc ngẩn tiếc ngơ và đành phải "ăn rươi" theo tưởng tượng về một thời thơ ấu, xa lắm... 

Cứ đến độ cuối thu, mùa bão qua, lúc trời se se lạnh, ở vùng cửa sông Phả Lại, phía Lục Đầu Giang, người ta đi vớt rươi rồi kĩu kịt gánh lên chợ tỉnh bán. Chợ Nhớn (thị xã Bắc Ninh) đậu kín hàng rươi. Rươi không bán cân như ở Hà Nội bây giờ mà đong từng bát nhỏ. Mẹ tôi thường ra chợ chọn hàng rươi "tươi" nhất mới chịu mua. Mùa thu qua nhanh và cũng chỉ đọng lại mấy ngày rươi, mẹ tôi cho các con ăn thoải mái món chả rươi anh em tôi thích nhất... Mẹ tôi rất kĩ khi làm "lông rươi", rồi trộn lẫn lòng trứng, đánh đều cho quyện. Cái món chả rươi này nếu thiếu "cái anh" quýt ta vỏ mỏng, thìa là xanh mướt và hành hoa tươi mởn làm gia vị coi như mất hẳn cái hương vị thật độc đáo của nó. Mẹ tôi gạn chút mỡ lợn đun sôi và đổ rươi vào rán thì không có hương vị nào hấp dẫn hơn (cứ gọi là thơm điếc mũi). Nhà tôi vốn đông anh em nên đĩa rươi mẹ bưng lên chỉ loáng cái đã hết nhẵn. Nhiều khi bố mẹ tôi ngồi nhìn các con ăn, im lặng với nét cười hiền. Kể cái món chả rươi cũng lạ, nó không ngấy không béo và dư vị để lại trên đầu lưỡi thật lâu. Mẹ tôi còn kể khi pha chế chớ cho vỏ quýt và thìa là quá nhiều, dễ lấn át và không "nổi" vị rươi lên. Dư vị món chả rươi của mẹ tôi làm thuở ấy còn đọng mãi... đến tận bây giờ.

Cố vớt mấy ngày thu muộn, tôi rủ mấy anh bạn văn nghệ ra ngõ hàng Hương (Hà Nội) uống bia chơi. Khi cô chủ quán "xướng" lên có chả rươi, tôi mừng lắm. Cũng chẳng mong có rươi "tươi" nhưng cứ ăn cho đỡ thèm. Thật không ngờ chẳng thấy vị rươi đâu mà món này "na ná như rươi", vừa tanh vừa lạnh pha lẫn mùi gia vị ôi, xâm chiếm tôi gây cảm giác khó chịu. Nhìn nắng thu xao động vòm lá và gió thổi lướt mặt đường, tôi thở dài đành tự an ủi: "Chẳng cái gì tồn tại mãi đâu. Họa chăng chỉ còn trong ký ức - một ký ức thật đẹp và không bao giờ quay trở lại"...
(0) Bình luận
  • Đôi mắt xuyên bão
    Buổi sáng đầu thu, gió vương chút lạnh và lá trên hàng sấu trước cửa văn phòng Hương bắt đầu úa vàng. Hương pha một ấm trà sen. Thói quen ấy cô đã giữ suốt bao năm cho dù cô chẳng nghiện.
  • Chuyện người đàn bà
    Chín năm về trước, vào khoảng chiều tối, anh phó công tố viên Py-ốt-tơ-rơ Xia-rơ-dếch và tôi ngồi xe ngựa băng qua đồng cỏ đang mùa phơi để đưa mấy lá thư từ trạm về.
  • Sau bão
    Tiếng ấm đun sôi ùng ục. Chị toan mở nắp, chợt nghe có tiếng bước chân. Lại thế. Bà Thịnh giật lấy quả trứng khỏi tay chị. Bà miết ngón trỏ lên vỏ trứng nhẵn bóng như muốn truyền vào đó một thứ nôn nóng khó tả, rồi đập vỡ bằng cái bực dọc đang hừng hực dâng lên. Chẳng ai được ăn quá hai quả trong tuần. “Mì còn dư, lại muốn trương ra rồi húp?” - bà liếc sắc lẹm, ánh nhìn như lưỡi móc câu thọc thẳng vào miệng cá.
  • Tiếng “tút tút” cuối cùng
    Xóm Tìm nằm nép mình bên dòng sông Trà Lý, nơi bầu trời dường như sà xuống thấp hơn, và mùi bùn non cứ thế quyện vào hơi thở, vào máu thịt của những người dân lam lũ. Ở cái xóm nhỏ ven đê này, mỗi buổi sáng, vào lúc sáu giờ, một chuỗi âm thanh quen thuộc “tút tút…” lại vang lên từ chiếc loa truyền thanh của xã đặt trên đỉnh cột làm từ một cây xoan già.
  • Cuộc phiêu lưu của chì gầy
    Tôi nằm vạ vật ở quầy bán văn phòng phẩm đã lâu mà chẳng cô cậu học sinh nào đoái hoài. Lớp bụi thời gian phủ lên thân thể gầy còm khiến tôi ngứa ngáy, khó chịu. Nhìn các bạn bút chì cùng trang lứa được đón về trong niềm hân hoan, tôi “gato” lắm. Nhiều lần tôi muốn nhào ra khỏi hộp hét lớn “bút chì gầy ở đây nè!” rồi lại thất vọng khi người ta chọn mấy chị bút máy xinh đẹp, anh bút xóa vạm vỡ hay các bạn bút bi sặc sỡ.
  • Phở Đệ Nhất Thanh - Truyện ngắn của Huỳnh Trọng Khang
    Con vàng anh yếm cam nghiêng đầu rỉa cánh. Trong ánh nhập nhoạng của ngày vừa vào sáng, nhúm lông vũ bé bỏng như đốm lửa hoang dã bập bùng trong chiếc lồng treo trước nhà chú Xè.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Xa rồi chả rươi
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO