Vơi đầy hoa xoan

Tản văn của Chung Tiến Lực| 19/03/2022 16:36

Vơi đầy hoa xoan
Tháng ba. Mưa bụi, nắng non với hoa xoan. Một loài hoa cứ lặng lẽ hương trong sự không mong chờ. Bởi cái rét ngọt cứ day dứt rồi dùng dằng chưa chịu hết, màu trời thì đùng đục, lây phây mưa bụi. Có ai mà hoài hơi ngẩng cổ nhìn hoa xoan tím ngát với mùi thơm nồng nồng hăng hắc. Hoa xoan âm thầm nở rồi tàn khơi gợi niềm trắc ẩn mông lung: “Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay/ Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy”. 
Tháng ba, hoa xoan nở rộ. Ngoài sân đình, cờ phướn bay bay, trống hội thúc giục. Đám rước kiệu đi trên con đường làng hoa xoan tím bỗng thấy nao nao trong lòng. Cánh hoa mong manh nhỏ bé cứ hồn nhiên tím, thơm nhẹ trong những vòm xanh. Hình như gió xuân lay động cho làn hương khẽ chạm vào lòng người một cảm xúc dịu êm. Hương hoa xoan trộn vào hương hoa chanh, hoa bưởi lan tỏa khắp vườn, loang ra đường làng ngõ xóm. Ừ nhỉ, đây một loài hoa nó có như là để đánh dấu, gọi tên tháng, tên mùa.
Làng ngày xưa trồng nhiều cây xoan lắm. Xoan trồng trên đường đi lối xóm, cạnh hay ở góc vườn, bờ ao... Cây xoan trồng bằng quả, đầu tiên người ta chọn hạt để ươm giống, khi có cây con giống thì bứng ra trồng ở những vị trí định sẵn. Gặp đất màu, cây xoan lên nhanh lắm, cành vươn cao tự nhiên, vỏ thân cành màu tím sậm. Đám trẻ trâu rất thích cây xoan, leo trèo chọn lấy cành có chạc hình chữ Y để làm súng cao su. Những ngày mưa rả rích tháng bảy trẻ con  không đi chơi được, ngồi ở hiên nhà, dùng quả xoan làm đạn nhằm bắn thân cây cau đang  đứng chịu mưa “bách phát bách trúng”. Còn nhớ khi tôi đến tuổi 15, ông nội trồng một rặng xoan ở bờ ao với dụng ý sau này cho cháu đích tôn làm nhà khi có gia đình riêng. Thật là cảm động, người lớn luôn nhìn xa và lo xa thế đấy. Ngày ấy, thanh niên trước ngày nhập ngũ thường trồng một cây xoan sau vườn nhà như một hình tượng của sự vươn lên dẻo dai bền vững cho cha mẹ nhìn cây đỡ nhớ con đang ngoài mặt trận. Cây xoan ấy được mọi người chăm bón lên xanh, tươi tốt. Lòng người ở nhà cũng vì thế mà an vui với công việc ruộng đồng…
Gỗ xoan rất tốt, dẻo dai và bền chắc, có khả năng chống mối mọt cao… nên thường được sử dụng làm những vật dụng trong nhà như bàn, ghế, giường… rồi cả cột, kèo. Xưa, để mua cặp cây gỗ xoan đều và 
thẳng làm cặp xà quá giang, bố mẹ tôi phải mất mấy ngày đi xa mới chọn được cây ưng ý. Dỗ cho ba đứa con thơ ngủ ngon rồi khép cửa cùng vợ chồng người em họ đi chặt hạ và kéo gỗ về. Hồi ấy, phương tiện giao thông hiếm, đến xe cải tiến cũng không có mà thuê nên bố mẹ tôi chọn sông Cái làm đường vận chuyển. Và suốt đêm, bốn người rét mướt kéo gỗ dọc bờ sông hun hút gió bấc thổi. Đến hai giờ đêm đói quá, mẹ tôi là người chúa sợ ma, cũng phải một mình lần mò trong đêm khuya khoắt về nhà nấu cơm để mang ra tiếp sức đưa gỗ về ngâm trong ao. Sáng hôm sau bố tôi vẫn đi dạy học và mẹ vẫn đi làm bảo đảm đủ ngày công hợp tác xã.
Những ngôi nhà hình hộp như khối bê tông vuông vức hiện nay không cần phải xà quá giang trạm trổ nữa. Đường làng ngõ xóm đổ bê tông phẳng lỳ, vườn ao được bơm cát vào lấp đầy lấy chỗ làm nhà nên cây xoan không có đất “dụng võ”. Ngày nay, cây xoan thưa vắng lắm, mùa hoa xoan không có mùi thơm nồng nồng hăng hắc thấy nhơ nhớ. Thương một loài hoa nở tím nhắc đúng tên tháng, tên mùa.
Tháng ba. Mưa bụi, nắng non và hoa xoan. Tôi vẫn mong chờ  hoa xoan như một người bạn thiếu thời với bao nhiêu kỉ niệm thao thiết.
(0) Bình luận
  • Những cơn mưa mùa hạ
    Hè về, không chỉ có tiếng ve râm ran hay ánh nắng chói chang nhuộm vàng lối đi mà còn có những cơn mưa. Mưa mùa hạ ồn ào, vội vã kéo đến cùng những trận giông bất chợt. Nó không buồn bã, dai dẳng như mưa phùn cuối đông mà dứt khoát, mạnh mẽ, đổ ào xuống rồi vội vã tạnh. Mưa tạt vào những ô cửa kính, len lỏi qua từng ngóc ngách ký ức, khẽ đánh thức một miền tuổi thơ xa xăm, ướt đẫm hương mưa và kỷ niệm.
  • Cha tôi – người tuyệt vời nhất
    Với tôi, cha là người tuyệt vời nhất, là số một. Nếu có kiếp sau, tôi vẫn mong được làm con gái của cha – một người cha mà suốt cuộc đời tôi luôn ngưỡng mộ, yêu thương và biết ơn.
  • Cầu Long Biên bắc qua miền yêu thương
    Có đôi lúc tôi nghĩ, con người ta phải sống bao nhiêu cuộc đời mới đi hết được chiều dài thời gian, mới hiểu và cảm nhận đầy đủ lịch sử của cây cầu đầu tiên bắc qua sông Hồng, một cây cầu chạm vào ba thế kỷ. Cầu giống như con rồng khổng lồ uốn lượn trên cao với từng lớp vẩy thép đan xen, ngày đêm lặng lẽ bảo vệ người dân qua lại nơi dòng nước chảy xiết. Cây cầu ấy mang tên Long Biên, cây cầu bắc qua miền yêu thương.
  • Người đi về phía biển
    Khi biển sinh ra, tôi chưa biết hát. Khi biển lớn lên, em chưa biết khóc. Khi biển mặn mòi, thì đã có những dấu chân đi về phía biển. Biển ở phía đường chân trời, một nơi tưởng chừng như chưa từng có sự nhọc nhằn, vất vả. Bởi chân trời luôn luôn là ước mơ.
  • Bên thềm giếng cũ
    Chiều cao nguyên giăng giăng mây phủ, khói sương mờ ảo giữa thăm thẳm núi đồi, tiếng chim chíu chít gọi nhau về tổ trên nền trời rực ánh tà dương. Vạt sáng huyền hoặc cuối ngày ấy trở thành sợi chỉ mảnh dắt kẻ tha phương lần về miền nhớ.
  • Về ăn cơm mẹ nấu
    Chiều chậm trôi bên nhánh sông hiền hòa chảy êm dòng văn vắt. Mùa lúa chín đã qua còn lưu lại bao miết mải phù sa trên từng gốc rạ se sắt, hanh hao trồi lên khỏi mặt ruộng khô nứt.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Vơi đầy hoa xoan
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO