Về nhà với con

An Viên| 05/12/2019 15:24

Long! Sao lại nằm dài thế kia? Con đã ăn cơm chưa? Về đến nhà, chị Liên đẩy cửa vào phòng con trai, thấy con vẫn còn nằm trên giường, liền hỏi.

Về nhà với con
Minh họa của Lê Huy Quang

- Long! Sao lại nằm dài thế kia? Con đã ăn cơm chưa? Về đến nhà, chị Liên đẩy cửa vào phòng con trai, thấy con vẫn còn nằm trên giường, liền hỏi.

- Sao mẹ về muộn thế ạ? Đã hơn 7 giờ tối rồi. Ngày nào ba mẹ cũng về muộn. Ngày nào con cũng phải ăn cơm một mình, chán lắm! Nghe con trai trách móc, chị Liên ậm ờ:

- Ba con bận công chuyện. Ba là trưởng phòng mà. Nhiều việc lắm. Ba cũng chỉ vì muốn cuộc sống của mẹ con mình được sung sướng hơn nên mới phải vất vả thế. Con hiểu cho ba. Còn mẹ… Do chiều nay có tiệc sinh nhật cô đồng nghiệp cùng cơ quan nên...

- Ba mẹ bạn Hương lớp con đều làm ngân hàng đấy thôi. Thế mà bữa cơm nào, gia đình bạn ấy cũng được ăn cơm chung với nhau.

- Ờ thì… À. Khi chiều, cô giáo gọi điện cho mẹ, nói quần con mặc đi học bị rách. Sao mấy cái quần mới mẹ mua, con không mặc, lại cứ mặc cái quần cũ ấy làm gì?

- Cái quần ấy mặc cảm thấy thoải mái mẹ ạ. Con nhờ mẹ khâu lại giúp từ mấy bữa trước, vậy mà mẹ có nhớ đâu! Chị Liên ngồi xuống giường, bên cạnh con trai, ân cần xoa đầu con:

- Đợi giặt khô cái quần, mẹ sẽ khâu lại cho con, được chưa? Long thấy đỡ tủi thân vì được mẹ hứa. Nó im lặng rồi ngồi bật dậy định nói với mẹ điều gì đó thì bỗng điện thoại trong tay mẹ lại kêu lên tít tít. Chị Liên đưa điện thoại lên nhìn, mỉm cười một mình, quay sang bảo con trai:

- Thôi con học bài đi! Nói xong, chị bước vội về phòng mình, quên cả đóng cửa phòng cho con.

“Ba mẹ dạo này khác quá. Chẳng ai quan tâm mấy đến gia đình, đến mình nữa. Ba thì bận việc tối ngày. Sáng ba đi, mình cũng đi học. Tối ba về, mình đã ngủ say. Còn mẹ cũng thế. Cả ngày ở cơ quan. Chiều muộn mới về. Tối lại nhắn tin facebook, zalo, khi lại sắm đồ mỹ phẩm, quần áo, giày dép. Mình là đứa trẻ bất hạnh nhất thế gian này. Mình ước được về sống ở quê như ngày trước. Tuy nghèo mà cả nhà khi nào cũng cùng được ăn cơm chung với nhau.

Ba luôn quan tâm đến mình. Mẹ thường xuyên kiểm tra sách vở, đồ dùng học tập của mình. Mẹ giặt quần áo, kiểm tra từng cái khuy, đường chỉ. Hễ lỏng khuy, hễ đường chỉ tuột là mẹ vá, mẹ may liền. Tối tối mình học bài, mẹ còn nấu chè đậu đen, mẹ làm bánh ít mặn, làm bánh rán, những món ăn mình thích. Còn bây giờ thì… Mình thấy rất buồn!...”. Long gấp cuốn sổ đã ghi lại những điều sâu kín trong lòng. Nó cẩn thận giấu cuốn sổ trong ngăn bàn học rồi lao lên giường nằm bất động. Đôi mắt nó nhắm nghiền lại, miên man nghĩ ngợi điều gì đó rồi chập chờn đi vào giấc ngủ, quên cả việc bỏ mùng, đắp chăn, tắt điện bàn học.

- Mẹ ơi! Cho con làm bánh với!

- Con lại đây, chúng ta sẽ cùng làm. Đây là bột nếp. Mình đổ nước để trộn cho bột nhuyễn, sau đó vo bột thành từng cái nhỏ tròn. Đây là đậu xanh đã lọc vỏ, nấu chín, nghiền nhuyễn làm nhân. Mình nặn bánh ra thế này này rồi cho nhân vào, vo tròn lại, lăn bánh qua mè. Cho vào chảo dầu và chiên. Nếu bánh nặn to thì chừng 5 - 7 phút.

Nếu nặn nhỏ thì chừng 3 - 5 phút. Vớt ra là có bánh ăn liền. Đảm bảo giòn, ngon, ngọt, béo. Ăn là ghiền à! Long híp mí cười tít. Nó sung sướng khi được chung tay nặn bánh với bà nội và mẹ. Nhìn nó thưởng thức chiếc bánh nhỏ tự làm một cách ngon lành, bà và mẹ nó ngồi bên nhìn nhau tủm tỉm cười. Ba nó đi làm về, tay nhón một chiếc bánh lên ăn, vừa thổi vừa xuýt xoa khen bánh ngon. Bà nội móm mém cười, khẽ lắc đầu:

- Đúng là cha nào con nấy! Cả nhà nó vừa ăn bánh vừa nói chuyện. Chẳng niềm vui nào bằng. 

Long lại mơ về quãng thời gian khi bà nội nó còn sống. Có nội ở bên là  sướng nhất. Nội thường xuyên kể chuyện cổ tích. Nội đi chợ, bữa nào cũng đều mua quà về cho nó. Nội dẫn nó đi chơi khắp làng, đi thăm cánh đồng, cùng nó  thả diều và bắt châu chấu nữa. Nó sung sướng cười sảng khoái. Nó nhoẻn miệng cười khi nhớ về kí ức đẹp đẽ đã qua, những ngày nó cảm thấy hạnh phúc nhất đời mình. Giờ thì ước muốn giản dị là được cùng ba mẹ ăn bữa cơm gia đình, được ăn lại món bánh mẹ làm cũng trở nên quá xa xỉ. Đặc biệt là từ khi nội qua đời. Ba Long vì công việc, cũng vì tốt cho Long nên chuyển nhà lên phố. Cũng từ ngày lên phố ở, sự quan tâm, gắn kết giữa các thành viên trong gia đình ngày càng trở nên lỏng lẻo.

- Tối nay anh gặp khách hàng nên sẽ về muộn. Anh Trí chỉnh lại chiếc cà vạt trước ngực, tay xách chiếc cặp táp, chân bước vội ra xe, đi làm. Giường như chị Liên cũng đang có ý nói với anh điều gì đó, nhưng vì thấy anh vội, chị lại thôi. Trên đường chở Long đi học, chị Liên nói với con trai:

- Hôm nay, cơ quan mẹ tổ chức bữa tiệc liên hoan chia tay cô kế toán về hưu. Mẹ cũng sẽ về muộn một chút. Cơm mẹ cắm sẵn rồi. Thức ăn thì sẵn trên bàn. Chiều mẹ nhờ cô Lan, mẹ bạn Hoa cùng lớp chở con về. Con tắm giặt, ăn cơm rồi học bài… Long không nói gì. Nó ngồi sau lưng mẹ, miệng đang nhai dở miếng bánh mì, trệu trạo chẳng buồn nuốt, mặt buồn rười rượi.

- Long, tay con sao lại bị chảy máu thế này?

- Con… Con ra đầu phố mua kim chỉ về tự khâu lại cái quần nên bị kim đâm vào tay.

- Ôi… mẹ quên mất. Mẹ xin lỗi con trai. Cầm cái quần của con, nhìn những đường chỉ vụng về, dúm dó con khâu, chị Liên cảm thấy mình thật có lỗi.

Mấy bữa nay mưa to quá! Cứ thế này thì đường phố thành sông mất. Anh Trí ngồi bần thần bên trong cửa sổ, ngó ra phía ngoài ban công, mưa vẫn tầm tã như trút, nước lênh láng khắp các ngả đường. Anh thở dài. Chị Liên thấy vậy cũng đồng cảm:

- Cơ quan em vẫn còn một đống giấy tờ cần phải giải quyết. Sáng nay cơ quan lại thông báo nghỉ làm. Nghe đài báo, sẽ còn mưa to hơn trong vài ngày tới.

Long đã ngủ dậy nhưng vẫn nằm trên giường. Thằng bé với tay tắt đồng hồ báo thức, ngồi dậy uể oải rồi lững thững bước ra nhà ngoài. Nó ngạc nhiên khi thấy cả ba và mẹ hãy còn ở nhà, khác với vẻ tất tả thường ngày. 

- Ba mẹ hôm nay không đi làm ạ? 

- Mưa to quá con à. Phố thành sông rồi. Đâu đâu cũng nước ngập lênh láng. Long bước lại gần chỗ ba nó đang ngồi và nhìn xuống. 

- Thế là ba mẹ được nghỉ làm ạ? Nó cố giấu niềm vui trong câu hỏi.

- Ừ. Nhưng ba có hẹn với bạn.

- Còn mẹ thì sáng nay định sẽ đến thăm cô bạn đồng nghiệp bị bệnh. 

- Nhưng… Trời mưa mà ba mẹ. 

- Kế hoạch đã lên rồi. Mình đã hẹn thì không nên từ chối con ạ.

Mưa vẫn trút trắng trời. Anh Trí sau cuộc trò chuyện với khách hàng về công việc, có ý mời đối tác dùng cơm trưa. Tuy nhiên vị khách lại khéo léo từ chối:

- Tớ đã hứa với con gái sẽ cùng làm cơm trưa. Công việc dù bận nhưng tớ vẫn dành thời gian cho con. Người đàn ông kể về gia đình anh ta bằng mấy câu ngắn gọn rồi tạm biệt anh Trí ra về. Câu chuyện gia đình của anh bạn đối tác làm anh Trí chột dạ nghĩ ngợi. Anh chợt nhớ kể từ ngày cả nhà chuyển lên phố, đặc biệt là kể từ khi đời sống khá giả, tiền bạc rủng rỉnh,… hình như những bữa cơm gia đình đối với anh càng trở nên thưa thớt. Anh nghĩ đến vợ, đến con trai. Anh nghĩ đến khuôn mặt của con lúc sáng, khi nó hỏi chuyện ba mẹ được nghỉ làm. Anh thấy mình vô tâm quá. Ngoài trời, mưa vẫn rơi. Mình về nhà với con trai thôi! Chắc cu cậu đang buồn lắm! Nghĩ rồi, anh quyết định đứng dậy ra về.

Anh Trí ngạc nhiên khi thấy hôm nay sao nhà cửa gọn gàng, đồ đạc được sắp xếp ngăn nắp chứ không bề bộn như thường ngày. Từ phòng ngủ đến phòng khách, mọi thứ đều tinh tươm, thơm thoảng mùi hương nước hoa dịu nhẹ. Anh nghe thấy tiếng cười của vợ và con trai vọng lên từ bếp. Anh bước xuống, đứng một hồi lâu ngắm vợ và con. Hai mẹ con chị Liên đang vừa làm bánh vừa nói chuyện vui vẻ. Anh nhận ra đó là món bánh rán thằng bé Long rất thích ăn từ khi còn ở dưới quê. Anh bước lại gần họ, mỉm cười và xắn tay cùng làm. Chị Liên nhìn chồng rồi hướng về thằng bé  Long, vui vẻ nói:

- Từ nay, mẹ cũng sẽ thường xuyên làm món bánh rán cho hai ba con! Thằng bé Long híp mí cười sung sướng.
- Mẹ hứa rồi đấy nhé! Anh Trí nhìn vợ và con trai, khẽ gật đầu.

Bữa cơm gia đình được dọn ra tươm tất với những món ăn ba con anh Trí thích. Ngoài trời mưa vẫn không ngừng rơi.
- Con ước trời cứ mưa thế này mãi!

- Sao con lại nói thế? Thằng bé vừa và miếng cơm đầy vừa nhoẻn miệng cười vẻ khoái chí:

- Vì nếu mưa ngập phố thế này thì ba mẹ sẽ không phải đi làm. Và cả nhà mình sẽ có được những bữa cơm chung ấm cúng như thế này! Hai vợ chồng anh Trí hết nhìn con với vẻ ngạc nhiên lại nhìn nhau với niềm rưng rưng hạnh phúc.
(0) Bình luận
  • Họp lớp
    Tôi bước vào lớp, có lẽ tôi là người đến cuối cùng, bởi trong lớp đã kín gần hết chỗ ngồi, chỉ còn trống một chỗ ở cuối dãy bàn bên phải. Hơi ngượng vì đến muộn nên tôi ngần ngừ trước cửa mấy giây.
  • Sen quán
    Loay hoay mãi chị mới cởi nổi bộ khuy áo. Cái áo cánh nâu bà ngoại để lại. May sao áo của bà không chỉ vừa mà như muốn vẽ lại những đường cong đẹp nhất của chị. Chị là người Hà Nội. Mẹ không biết cụ tổ đến Hà Nội từ bao giờ mà chỉ biết và kể chuyện từ đời ông bà ngoại. Rằng ông ngoại từng là nhà buôn vải lụa còn bà là ca nương ca trù nổi tiếng ở đất kinh kỳ.
  • Một giấc mơ xa
    Vân nằm duỗi chân ở sofa, nghe đài mà hai con mắt cứ ríu lại. Jim và Coen vừa theo bố chúng ra ngoài. Ở thị trấn này, trẻ em và những chú cún luôn được thỏa thích dạo chơi. Ánh nắng của buổi sáng đẹp trời chiếu xuyên qua tấm rèm cửa khiến Vân không nỡ ngủ vùi. Cô sống cùng gia đình chồng ở một vùng phía đông Hà Lan, nơi mà cuối tuần nghe nói mình đi dạo là biết sắp được chở vào rừng. Sáng này nếu không thấy mệt trong người thì cũng đã…
  • Trên đỉnh gió
    Không lãng mạn như hình dung, chiếc tàu chở Lam từ bến cảng thành phố ra đảo chính là “tàu há mồm” có niên đại còn nhiều hơn tuổi của cô. Thủy thủ trên tàu lại càng không như cô vẫn thường tưởng tượng về những chàng lính hải quân đẹp trai, từng trải với trái tim nồng nàn và tâm hồn cực kì bay bổng.
  • Tàu xuôi ra Bắc
    Ba năm trước, tôi gặp Trang trên chuyến tàu mang số hiệu SE đang di chuyển từ miền Nam ra miền Bắc. Lúc đó, tôi ngồi đối diện với Trang ở toa ghế ngồi - toa thường dành cho người đi chặng ngắn. Trong toa xộc lên mùi thuốc lá, mùi dầu gió xanh, mùi bồ kết phảng phất từ mái tóc của mấy người đàn bà và mùi của vô số thứ hàng hóa trên sàn toa.
  • Những hòn đá
    Không ai biết tại sao những người lạ lại chuyển thẳng vào cư trú trong cái làng bẩn thỉu, gồ ghề những đá là đá và quanh năm gió quật. Vợ chồng người lạ nọ đã mua một lâu đài đổ nát nằm trên đồi, sừng sững ở đó từ thuở ấu thơ của họ, và nó thuộc về ngôi làng.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • “Chân mây” - những vẻ đẹp dung dị của cuộc sống
    Nguyễn Linh Khiếu, thời gian qua đã khẳng định là một nhà thơ đương đại khác biệt. Ở văn xuôi, với tùy văn, ông cũng đang từng bước khai mở một con đường riêng. Với ba tập tùy văn “Beijing lá phong vàng” (2018), “Hoa khởi trinh” (2024) và “Chân mây” (2024), Nguyễn Linh Khiếu đã hé lộ cảm quan nhân sinh và cả tình yêu cuộc sống.
  • [Podcast] Thành Cổ Loa – Tòa thành cổ độc đáo lớn nhất Việt Nam
    Di tích quốc gia đặc biệt Cổ Loa không chỉ được biết đến với sự hình thành Nhà nước Âu Lạc (khoảng từ năm 208 - 179 trước Công nguyên) mà còn là nơi hội tụ ba hệ giá trị: Lịch sử - sinh thái - nhân văn đặc sắc, tạo nên những giá trị độc đáo hiếm có: Từ truyền thuyết về một thời kỳ dựng nước sơ khai đến những bằng chứng vật chất về một tòa thành độc đáo, cổ nhất Việt Nam và vùng Đông Nam Á hay cả câu chuyện tình bi ai của đôi trai gái và nỗi niềm day dứt không nguôi của bao bậc hiền minh khi suy tư về phép đối nhân xử thế giữa con người với con người, giữa quốc gia với với quốc gia.
  • [Podcast] Truyện ngắn: Sen quán
    Loay hoay mãi chị mới cởi nổi bộ khuy áo. Cái áo cánh nâu bà ngoại để lại. May sao áo của bà không chỉ vừa mà như muốn vẽ lại những đường cong đẹp nhất của chị. Chị là người Hà Nội. Mẹ không biết cụ tổ đến Hà Nội từ bao giờ mà chỉ biết và kể chuyện từ đời ông bà ngoại. Rằng ông ngoại từng là nhà buôn vải lụa còn bà là ca nương ca trù nổi tiếng ở đất kinh kỳ.
  • Công bố khẩn cấp tình trạng sạt lở đê hữu Bùi trên địa bàn huyện Chương Mỹ
    Ngày 22/11, UBND Thành phố Hà Nội ban hành Quyết định số 6068/QĐ-UBND về việc công bố tình huống khẩn cấp các sạt lở trên các tuyến đê hữu Bùi, Bùi 2, Gò Khoăm, sạt lở bờ sông Bùi trên địa bàn huyện Chương Mỹ.
  • Kỳ thi học sinh giỏi lớp 9 tại Hà Nội với 7 môn thi sẽ diễn ra vào tháng 1/2025
    Theo kế hoạch, kỳ thi chọn học sinh giỏi thành phố Hà Nội sẽ được tổ chức vào ngày 18/01/2025; với 7 môn thi mỗi môn có thời gian làm bài 150 phút.
Đừng bỏ lỡ
Về nhà với con
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO