Khuya thức dậy quờ tay với tìm tấm chăn mỏng đắp lên người, một cảm giác dễ chịu lan tỏa với hương thơm dịu êm, cực kỳ thú vị của cái lạnh se se đầu mùa. Đêm qua, sau trận mưa dài, gió lạnh từ đâu tràn về qua khe cửa nhiều thế, như khơi gợi nhung nhớ mơ hồ. Nghe mưa vẫn tí tách rơi ngoài mái hiên, men theo hơi lạnh của gió để nhấm nháp hương vị mùa đông, chợt lòng nao nao, khao khát một vòng tay ấm. “Khuya quờ tay tìm chăn/ thích thú lạnh/ biết sớm mai một ngày lãng mạn”.
Mới hôm qua đấy thôi, không khí còn oi nồng khó chịu với cái nắng ran rát và bụi mịn quyện nồng khói xe cuốn tròn trên đường đi. Sáng nay bầu trời bỗng sạch bong với những con đường láng ướt. Lá cây vừa được thỏa thích trong màn gột rửa lớp bụi phủ trên mặt lá. Đám lá vẫn còn lao xao, thích thú với cái rùng mình trong gió lạnh đang thổi dọc ngang vào từng con ngõ nhỏ. Ơi cơn gió lang thang qua từng góc phố. Cơn gió mới tinh khôi se lạnh đầu mùa cho ta rung cảm mùa đông đang về. Mùa thu mới thôi, nay đã thành quá vãng, xa vời, một chút nhớ thương cũng gợi lòng bâng khuâng, xao xuyến. Lắng nghe bước chân mùa đông đang nhẹ nhàng nhẹ lướt trên từng mái phố, len qua cánh cửa và mơn man trên từng ngọn cỏ, lá cây.
Bước ra ngoài đường, một sắc tươi vàng mà lãng mạn xiết bao, quầy hoa bên đường có những bông hoa nhỏ xíu, cánh mỏng manh rung, xinh xắn như những chiếc cúc áo len kiêu sa, cứ như đang được dịp khoe duyên, rồi còn đùa giỡn với những cơn gió lạnh. Cái lạnh se se đầu mùa không ngăn được sắc màu tươi vui, kiêu hãnh của những loài hoa chỉ chực chờ mùa đông có gió lạnh để bung lụa, tỏa hương. Mùa đông đang về, mùa đông đang về… có một người hay có nhiều người đang mong nhớ mùa đông bởi đã từng có mùa đông yêu đương, giận hờn và mùa đông xa cách.
Buổi sáng đi trên con đường gió mơn man lạnh. Vẫn thích lắm một phong phanh manh áo mỏng mùa thu mặc cho cái lạnh ngấm vào làn da thỏa thích như thoa kem sữa; để có những cái rùng mình xuýt xoa như vị ngọt ngon dễ thương mà đầy ma mị. Và có đấy trong dòng người đi làm, những chiếc áo gió đủ các gam màu ấm nóng, rồi những chiếc khăn quàng cổ mà lại buông lơi như nghi thức chào đón một mùa đông ấm áp đầy háo hức những màn trưng diện rồi đây. Chắc chắn sẽ có ngay những mẫu tóc uốn thả cho tóc gió bay bay mang theo mùi thơm quyến rũ.
Hình như ngày có nhiều hơn những cái nắm tay, hay khao khát một vòng tay ấm bạn bè. Hồ Tây chiều nay lộng gió. Những con sóng đuổi nhau từ ngoài xa tít tắp như sóng biển đang mô phỏng những nụ hôn gió ngọt ấm như khơi gợi cái choàng tay yêu thương trên vai gầy. Dường như cái lạnh chỉ là cái cớ, cái lý do mơ hồ để mà gần nhau, để dành hơi ấm cho nhau. Âm thầm, lan tỏa ấm nóng từ bàn tay đan trong bàn tay.
Ngày gió mùa về, Hà Nội chìm mình trong tĩnh lặng, tạm lắng xuống những lo toan, hối hả hôm qua, không khí như ẩm ướt mà vẫn xao xác, hanh khô, cái rét nhè nhẹ mà dịu ngọt làm cho mọi người muốn xích lại gần nhau hơn. Lạnh đầu mùa cho ta nhận thấy những điều ấm áp luôn ở quanh ta đấy, cũng như hạnh phúc, tình yêu tưởng xa xôi mà lại gần ngay bên cạnh như tấm chăn mỏng về khuya. Còn kia nỗi nhớ không đâu xin cứ gửi vào mắt lá xa xăm.
Đi qua một mùa hè thừa nắng rực rỡ, nắng ồn ã tràn lên với những ngày nóng rẫy, thì bất ngờ gió lạnh, trời ơi thi vị lắm đấy chứ. “Đang xô bồ, gấp gáp/ Cái lạnh về/ Ta ơi sống chậm/ Khi khoác thêm chiếc áo gió đi làm”. Người ta đang cần những phút tĩnh lặng để trải lòng mà thư thái lại, để mong được sống chậm lại với những nhấn nhá bâng khuâng ở miền hoài niệm.
Mùa đông Hà Nội mang về hơi nóng của ngô luộc, mùi thơm mật của khoai nướng trên than hoa, một tiếng rao xôi nóng nghe ấm cả một ngày. Một xúc cảm thanh bình mà nghe thao thiết. “Đủng đỉnh/ Ly cà phê ấm/ Cuộc sống bỗng nhiên thi vị”.
Cơn gió ngoài kia mang theo hương hoa sữa, luồn qua khe cửa làm ta chợt nhớ thương những cuộn len đủ các màu trên tay bạn ta thủa trước.
Nghe tiếng gió lao xao bên hông nhà, dậy lên nỗi nhớ mùa đông đã xa. Người mẹ hiền lành nơi thôn dã, lần giở chiếc làn mây kim chỉ vá may. Mẹ giơ từng chiếc áo cũ tìm chỗ thủng, và rồi những miếng vá xinh xinh. “Áo rách khéo vá, hơn lành vụng may” ơi câu an ủi thân thương của thời gian khó bỗng nghe nhói trong lòng.
Hình dung cả thành phố đang chuyển mình vào đông với đầy vơi dịu ngọt của cái se se lạnh đầu mùa. Tự nhiên ta thích được sáng mai ngủ nướng, thấy thèm lắm lời nhắc của mẹ: “Dậy thôi con, không lại muộn giờ làm”.