Nhóc con

Mai Liên| 08/04/2019 17:32

“Có những kỷ niệm chỉ nhẹ như cơn gió, nhưng cũng đủ để khiến người ta giật mình mỗi khi nó bất chợt ùa về”

Thương mến tặng: Hương, Thủy, Huệ và Nhóc con.

“Có những kỷ niệm chỉ nhẹ như cơn gió, nhưng cũng đủ để khiến người ta giật mình mỗi khi nó bất chợt ùa về”

- Nhóc con tránh đường cho chị.

Một cậu nhóc thập thò ngoài cửa sổ, thái độ lúng túng như ăn vụng quà bị mẹ bắt gặp. Nghe tiếng, cậu ta quay ngoắt lại và chạy biến đi.Tôi vội vàng bê chậu nước đặt lên giá rồi về chỗ ngồi. Hôm nay cô giáo trình bày bài giảng điện tử Các cuộc thi( Competitions) trong chương trình Tiếng Anh lớp 11. Giáo án được chuẩn bị rất công phu, với nhiều hình ảnh minh họa cho các cuộc thi rất sinh động, bên cạnh đó phần giới thiệu từ vựng được sử dụng nhiều kỷ thuật khác nhau… Bằng chất giọng trầm ấm và đầy chất văn của mình, cô dẫn dắt cả lớp đi từ nhiệm vụ này sang nhiệm vụ khác một cách nhẹ nhàng, trôi chảy. Và bài học kết thúc ngay khi ba tiếng trống gióng giả vang lên mà lũ chúng tôi vẫn còn chút gì luyến tiếc. Như thể chúng tôi là nhân vật chính của cuộc thi này vậy, như thể chính mình bị bứt ra khỏi cuộc chơi khi đang hồi gay cấn…

 Rồi những môn học tiếp lại cuốn tôi đi cho đến khi mấy con nhỏ xóm bà tám vội vàng một cách lén lút đeo khẩu trang để kịp chen chỗ trên xe búy‎t cũng kịp nhắc cho tôi là giờ học sắp kết thúc. Kể cũng lạ, cũng là con gái mà sao nhóm bà tám lại mất nhiều thời gian cho việc đi và về đến vậy. Sáng phải quay trái quay phải dăm ba bận sau khi lôi hết áo nọ với quần kia (ấy là theo như cái Nhàn tiết lộ), phải tô tô trát trát thêm chút hồng hồng lên môi, chưa kể trong giờ học thỉnh thoảng lại lén soi gương. Hôm nào lỡ quên gương thì lấy điện thoại ra soi có khi mượn của đứa kế bên rồi chụm đầu cười hinh hích. Trống chưa đánh đã lại thấy tụi nó vội vội vàng vàng mà cũng rất có kinh nghiệm là đeo khẩu trang xong liền úp mặt xuống bàn làm như chúng nó ngây thơ kiểu vô số tội vậy. Mà rõ ràng như cái Linh, không chỉ một đâu nó luôn đeo đến hai cái khẩu trang lận. Điều này quả là lạ. Mà không lạ sao được đối với một đứa con gái lúc nào cũng quần đùi áo số như tôi. Sáng điện thoại reo ầm lên còn với tay tắt chuông để ngủ tiếp chỉ đến khi nghe âm thanh quen thuộc gọi réo rắt từ tầng dưới: cái Hà đâu đến giờ không xuống ăn sáng đi học à. Mới cuống cuồng lao ầm ầm vào toilet, lại ầm ầm lao xuống cầu thang vơ đến vơ đại mấy sợi mì tôm mà ước chi có con cá vàng nhảy lên ăn giùm như trong quảng cáo. Thì tôi có sá gì ăn sáng đâu, đó là do mẹ tôi cứ ép nên đành vậy. Với lại để xoa dịu tâm lí mẫu hậu hễ hôm nào gặp cái Linh là y như rằng lại so sánh. Nào là con gái nhà người ta da trắng như trứng gà, tóc dài suôn mượt nhìn cứ là thích, nào là đi đứng nhẹ nhàng, nói năng ngọt lịm như đường phèn vậy chứ đâu như cái ngữ nhà mình con gái không ra con gái, con trai không phải con trai. Tóc tai mặt mũi cứ gọi là đơn giản cho dễ sống. Thậm chí chải tóc là một việc được xếp vào hàng xa xỉ. Nhớ có lần mẹ tôi nói nếu là cái lược thì mẹ cũng tủi thân lắm. Chưa kể chiều nào cũng bá vai hót cổ thằng Tèo đi đá banh…Thử hỏi có điên tiết không cơ chứ. Ấy là mẹ cứ quan trọng hóa vấn đề chứ tôi vẫn luôn nằm trong top đầu của lớp đó thôi. Vẫn luôn là một cán bộ đoàn đầy nhiệt tình, năng nổ đó thôi. Vẫn rất nhiều đứa muốn kết bạn với tôi đó thôi… Mà thôi hãy luôn là chính mình, đó là phương châm sống của tôi. Mà đã là phương châm thì tôi tuyệt đối trung thành.

Xì xụp một hồi cũng giải quyết xong tô mì tôm, vác ba lô lên vai và không quên gọi thằng Tèo một tiếng. Chúng tôi lên đường. Hôm nay lại năm tiết dự là không biết có gì vui không đây. 

Lao vào lớp với tốc độ “thuộc bản quyền” tôi đút ba lô vào hộc bàn tình cờ chạm phải cái gì cưng cứng. Tò sờ mò tôi lôi từ hộc bàn ra, quái cái gì đây. Đang đệt mặt ra chưa kịp hiểu mô tê gì thì cái Hằng nhảy xổ vào giật lấy, đọc to: “Hello, what’s your name?”

-Á (tiếng á phát ra cũng bằng tốc độ vào lớp của tôi) thư hộc bàn chúng mày ơi. Cái Hà có thư hộc bàn nè.

Thế là cả nhóm xúm vào bàn tán:

-Bí thở oách xà lách nhé. Cái này hay đây, để tớ lo vụ này cho.

Cái Hằng vẫn luôn là đứa đầu têu trong các cuộc vui, phải công nhận nó là nhà kiến thiết giỏi. Nó lấy ra một mẫu giấy và nắn nót- việc này hơi lạ vốn bản tính nó là đứa nhanh nhảu vả lại cũng em em với tôi. Việc nắn nót được nó giải thích:- Tao phải tranh thủ ghi điểm trước, ông bà nói cấm có sai nét chữ nết người mà lị. Tôi liếc vội trong khi nó viết:

-My name’s Hạnh Chi. What about đằng ấy? ( Mình là Hạnh Chi.Thế đằng ấy tên gì?)

Con nhỏ này đúng dân bán trời không văn tự chuyên nghiệp vả lại cũng là một cao thủ võ lâm chọn đúng cái tên rất chi nữ tính. Ngay cả việc không đồng ý với cách làm của nó thì tôi cũng phải công nhận bản lĩnh của cô nàng. Chính tôi cũng bắt đầu bị nó thuyết phục vào cuộc chơi mà nhân vật chính là mình. Viết xong nhìn mặt nó rất gian:- kịch hay mới chỉ bắt đầu chúng mày ạ.

Cả lũ lại nhặng lên chuyện có kẻ to gan dám làm quen bí thở. Mặc dù tỏ ra rất bình tĩnh nhưng tự tôi biết trong lòng có một chút rất chi tình hình. Nói chung cả lũ đều tò mò, lẫn hồi hộp chờ đến sáng hôm sau.

Không hẹn mà gặp tôi đến lớp sớm hơn thường lệ, không kịp réo thằng Tèo như mấy bận, vậy mà cũng vừa lúc chạm trán với cả nhóm bạn thân.

- Tư tưởng lớn gặp nhau chúng mày ạ, cái Hằng lên tiếng.

-Mình tên là Dũng, facebook của mình: Dungtranphantom.Kết bạn nhé.

-Á (cái Hằng luôn bắt đầu câu chuyện bằng cái kiểu cảm thán đó) một chàng tên Dũng muốn ấy ấy với bí thở nè.

-Nói bậy nó chỉ muốn kết bạn thôi, tôi chống chế nhưng chị đây không rảnh.

-Đừng phũ thế, đã bảo vụ này tớ lo mà. Cứ từ từ cho nó nhừ.

Nói là làm nó lại nắn nót viết: Đằng ấy học lớp nào vậy?

Vừa lúc đó xóm bà tám ồn ào kéo vào lớp, đi cuối nhóm vẫn là Linh công chúa, cái biệt danh theo suốt nó từ ngày đầu tiên mắt chữ i miệng chữ o đi tìm biển tên lớp đến giờ. Cái Hằng rất tỉnh, nhẹ nhàng bỏ thư vào hộc bàn làm như không có chuyện gì, xong cả lũ kéo nhau ra sân chơi. Vẫn vô tư cười cười, nói nói nhưng đứa nào cũng không quên cái vụ thư hộc bàn. Và sáng hôm sau…

-Mình học lớp 11A7, ấy đang ngồi ở chỗ của mình đấy. Sao không add nick của mình?

-Á (sao hôm nay tôi ghét cái tiếng ấy đến thế) một cậu nhóc lớp 11 chúng mày ạ. Sở dĩ gọi cậu nhóc quả không oan. Trường chúng tôi học hai ca, ca sáng gồm khối 12 và nữa đầu khối 11, ca chiều phần còn lại của  khối 11 và  toàn bộ khối 10, cứ hai lớp chung một phòng học. Nghĩa là lâu nay tôi ngồi chung ghế với một cậu con trai. Thì có sao đâu tài sản chung mà nhưng sao hôm nay tôi có cảm giác rất lạ, có một chút khó chịu không nhỏ.

-Thôi đi, tớ không muốn tiếp tục nữa.

-Sao vậy tội nghiệp người ta à?, cái Hằng vặn vẹo.

-Tớ không thích, đấy không phải tớ.

-Thì ảo mà có cần thiết phải ra mặt đâu, người ta cũng lừa nhau đầy cả trên mạng đấy thôi.

-Người ta khác tớ khác. Tớ không thích tốn thời gian vào những chuyện đâu đâu. Rồi tôi bỏ đi rủ thằng Tèo chơi đá cầu mà không thèm bận tâm tụi bạn sẽ xoay xở ra sao nữa.

Thấy tôi thằng Tèo có vẻ giận. Cũng phải thôi, lâu nay theo cái vụ thư hộc bàn vì tò mò muốn xem phần tiếp theo, vì muốn xem cái Hằng có viết gì qua mặt hay không nên sáng nào tôi cũng cố dậy thật sớm. Nói là sớm cho oai chứ chỉ kịp đến trường đúng giờ quy định của nhóm còn không kịp gọi thằng Tèo một tiếng. Nhiều hôm đi học về nghe mẹ nói thằng Tèo đi ngược lên rủ tôi đi học, tôi cũng áy náy lắm được một lúc rồi quên ngay.

Nó hất cằm hỏi : - chi vậy?

-Đá cầu chứ chi.

-Ok

Một hôm tôi đang cắm cúi giải nốt bài lượng giác trước khi ra chơi bất chợt có cảm giác ai đang nhìn mình. Ngẩng mặt lên một khuôn mặt thoáng qua ngoài cửa sổ. Sao mình có cảm giác đã gặp ở đâu thì phải. Tôi đi ra khỏi lớp nhìn nhanh về phía ấy. Người lạ nhìn thấy tôi thoáng đỏ mặt rồi vội quay đi không quên díu vào tay thằng Hùng một mẩu giấy và nói một câu gì nghe không rõ. Á (bỗng nhiên tôi nhiễm cách nói của cái Hằng) là cái người thập thò ngoài cửa sổ hôm tôi đi lấy chậu nước thay cái Loan. Đúng thế vì cậu ta có một kiểu đầu rất lạ, gặp là nhớ ngay. Thằng Hùng cầm mẩu giấy đưa tôi: có người gửi cho bí thở đó. Chẳng hiểu sao cả lớp đều gọi tôi như vậy.

Trời lại gì nữa đây. Lâu nay tôi quên khuấy đi mất chắc là cái Hằng đây.

-Này tự xử nhé, tôi nói rồi trao mẩu giấy cho Hằng.

-Sao hôm qua hẹn mà không tới, tớ đợi mãi.

Tôi có hẹn hò ai bao giờ đâu. Oan quá

-Mày đi mà gặp nhé. Tôi nói với cái Hằng

-Thôi đi bà, người ta muốn kết bạn với cái người cùng chỗ ngồi chứ có phải tớ đâu. Cái Hằng đùn đẩy.

-Nhưng tớ đã thoát lâu rồi mà, ai thích đùa dai thì phải tự gỡ thôi.

-Nè ăn của chùa ngọng miệng nhé. Thế lâu nay ai liên tục tiếp tế thực phẩm cho bà, đúng không chúng mày. Cái Hằng đang tìm cách lôi kéo đồng minh. Chột dạ chả trách bỗng dưng hơn hai tháng nay khi thì gói bỏng ngô, khi thì một bịch cóc, xoài dầm (mới nhắc đến nước miếng tôi đã dâng lên đầy miệng), có khi là một gói quẩy giòn tan…Không còn bận tâm đến vụ thư hộc bàn, tôi cũng bớt dậy sớm và thường vào lớp khi lũ bạn thân đang nhóp nhép một vài thứ gì đó. Mà theo như cách nói của cái Hằng: - Lộc bất tận hưởng chúng mày ạ.

Trời thì ra bấy lâu nay chúng nó vẫn không buông tha cho người ta, vẫn làm trò ném đá giấu tay sau lưng tôi. Hèn gì những lúc tập trung toàn trường tôi vẫn thường thấy cái đầu lạ tìm cách lân la gần lớp tôi. Mơ hồ tôi nhớ lại đúng là thời gian gần đây, cái đầu lạ rất hay thể hiện trong các buổi sinh hoạt ngoại khóa. Những lúc ấy tôi có mảy may nghi ngờ gì đâu.

-Mà hình như cậu nhóc thích bí thở thật đấy, thì gặp một lần có sao đâu. Cái Hằng năn nỉ.

Tôi biết nó vẫn là đứa có biệt tài thuyết phục người khác. Nó đang tìm cách đẩy trách nhiệm cho tôi. Vả lại thấy kiểu đùa của các bạn thật nhẫn tâm tôi đồng ý sẽ tự mình giải quyết với điều kiện lũ bạn tuyệt đối không đùa bỡn gì thêm nữa.

Tôi lấy ra một mẩu giấy, viết mấy chữ, rồi nhẹ nhàng bỏ sâu vào phía trong hộc bàn: “Xin lỗi, mình không phải Hạnh Chi. Tất cả chỉ là trò đùa.”

     Năm cuối với áp lực của việc học, đặc biệt sự kì vọng của cha mẹ, thầy cô, bạn bè, tôi lao đầu vào học với mong muốn thi vào học viện cảnh sát. Rồi những trò trêu đùa vô tình hay cố ý cũng nhanh chóng trôi vào quên lãng. Hôm hoàn thành bài thi cuối cùng tôi khoác ba lô lên vai tạm biệt thành phố về quê. Bất chợt thoáng một cái đầu rất lạ khiến tôi chợt giật mình, hình như… Theo bản năng, không tò mò thì đúng hơn tôi cố kiễng chân nhưng hóa ra lại không phải. Bổng nhiên nhớ lại lần cuối gửi thư hộc bàn cho nhóc con rồi quên khuấy đi mất, tôi chợt thấy vui trong lòng. Và chợt thấy mình dễ tính hơn bao giờ hết. Chắc là đợt này sẽ gặp thằng Hùng hỏi xin địa chỉ facebook để xin lỗi nhóc con.

Gặp lại thằng Hùng tôi không còn tin vào tai mình nữa. Trời sao lại đột ngột như vậy…Thằng Hùng chở tôi trên chiếc xe Asama đã cũ, chúng tôi đến thắp cho nhóc con nén hương. Mẹ nhóc con trao cho tôi một quyển sổ nhỏ khi biết tôi là Hằng.

-Cái này cháu có thể giữ lấy.

Chỉ kịp cúi đầu chào bác nước mắt tôi đã vòng quanh. Trên con đường mấp mô, hun hút cuối làng, thằng Hùng lại gò lưng đèo tôi về. Tiếng của nó xen lẫn trong gió: Dũng rất ngưỡng mộ bí thở. Nó hỏi thăm suốt, nó cũng biết cả lũ xúm vào đùa nhưng vẫn muốn được kết bạn với bí thở. Tội nghiệp nó bị tai nạn khi đang…

Ngày…tháng…năm….: đằng ấy là đại biểu tiêu biểu của đại hội đoàn trường.

Ngày… tháng… năm…: đằng ấy lên đường dự thi học sinh giỏi tỉnh.

Ngày… tháng… năm…: đằng ấy ghi bàn vào lưới đối phương bằng cú đánh đầu tuyệt đẹp.

Ngày …. tháng… năm…: đằng ấy lên đường thi đại học. Chúc thượng lộ bình an và hoàn thành tâm nguyện.

Ngày… tháng… năm…

 Thằng Hùng còn nói nhiều, nhiều nữa mà tôi có nghe được gì đâu, tôi cũng không thể đọc thêm được nữa. Nước mắt không ngừng tuôn. Tôi sắp hoàn thành tâm nguyện của mình còn tâm nguyện của nhóc con nhỏ nhoi thôi, vậy mà. Tiếng thằng Hùng vẫn lao xao trong gió, đằng sau tôi không ngừng thổn thức nhóc con, nhóc con, nhóc con ơi…

Huế vào đông…

(0) Bình luận
  • Tiếng hát trong vỏ ốc
    Đêm. Run rủi thế nào hai người phụ nữ ấy lại gặp nhau ngay trên bãi cát. Biển về khuya vắng lặng. Những cặp tình nhân thậm chí cũng đã rời đi vì gió trời bắt đầu trở lạnh. Cô đang giẫm lên dấu chân xiêu vẹo của người phụ nữ đi trước mình. Người đàn bà ấy chậm rãi từng bước, dáng đi có phần nghiêng ngả như một kẻ say.
  • Quà trung thu của ba
    Khoa đang rất vui vì lần đầu tiên được cùng ba tự tay làm đồ chơi Trung thu. Những năm trước, cậu cũng có đèn lồng, đầu lân nhưng đều là quà mẹ mua sẵn vì ba phải đi công tác. Năm nay, ba được nghỉ phép, liền rủ Khoa cùng làm đầu lân bằng tre và giấy báo cũ.
  • Đôi mắt xuyên bão
    Buổi sáng đầu thu, gió vương chút lạnh và lá trên hàng sấu trước cửa văn phòng Hương bắt đầu úa vàng. Hương pha một ấm trà sen. Thói quen ấy cô đã giữ suốt bao năm cho dù cô chẳng nghiện.
  • Chuyện người đàn bà
    Chín năm về trước, vào khoảng chiều tối, anh phó công tố viên Py-ốt-tơ-rơ Xia-rơ-dếch và tôi ngồi xe ngựa băng qua đồng cỏ đang mùa phơi để đưa mấy lá thư từ trạm về.
  • Sau bão
    Tiếng ấm đun sôi ùng ục. Chị toan mở nắp, chợt nghe có tiếng bước chân. Lại thế. Bà Thịnh giật lấy quả trứng khỏi tay chị. Bà miết ngón trỏ lên vỏ trứng nhẵn bóng như muốn truyền vào đó một thứ nôn nóng khó tả, rồi đập vỡ bằng cái bực dọc đang hừng hực dâng lên. Chẳng ai được ăn quá hai quả trong tuần. “Mì còn dư, lại muốn trương ra rồi húp?” - bà liếc sắc lẹm, ánh nhìn như lưỡi móc câu thọc thẳng vào miệng cá.
  • Tiếng “tút tút” cuối cùng
    Xóm Tìm nằm nép mình bên dòng sông Trà Lý, nơi bầu trời dường như sà xuống thấp hơn, và mùi bùn non cứ thế quyện vào hơi thở, vào máu thịt của những người dân lam lũ. Ở cái xóm nhỏ ven đê này, mỗi buổi sáng, vào lúc sáu giờ, một chuỗi âm thanh quen thuộc “tút tút…” lại vang lên từ chiếc loa truyền thanh của xã đặt trên đỉnh cột làm từ một cây xoan già.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • "Hà Nội 1987" - Ký ức bằng hình ảnh về một Hà Nội một thời
    Sáng 11/11, tại Chung Workspace (344 Phố Huế, Hà Nội), Viện Pháp tại Việt Nam phối hợp với Công ty Văn hóa Truyền thông Nhã Nam và Nhà xuất bản Thông tấn tổ chức tọa đàm ra mắt sách ảnh “Hà Nội 1987” của nhiếp ảnh gia, họa sĩ người Pháp Jean-Charles Sarrazin.
  • Phát huy vai trò của văn nghệ sĩ Thủ đô trong phát triển công nghiệp văn hóa
    Hà Nội - Thủ đô tự nhiên của lưu vực sông Hồng, trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa của cả nước từ ngàn xưa đã là nơi hội tụ và đào luyện nhân tài. Phần lớn danh nhân Việt Nam từng sống, làm việc, sáng tạo ở Thăng Long - Hà Nội, để lại dấu ấn sâu đậm trong lịch sử dân tộc. Ở mảnh đất hội tụ tinh hoa văn hóa bốn phương ấy, con người Thăng Long mang trong mình nét tài hoa, đa tài, đa nghệ, thấm đẫm bản sắc trí tuệ và tinh thần sáng tạo. Trong đó, đội ngũ trí thức, văn nghệ sĩ - những người sinh ra, lớn lên hoặc gắn bó với Hà Nội đã góp phần tạo nên diện mạo văn hóa, nghệ thuật Thủ đô bằng nhiều tác phẩm có giá trị tư tưởng và nghệ thuật cao, khẳng định sức sống trường tồn của văn hóa nghìn năm. Họ chính là nguồn lực đặc biệt không thể thiếu trong hành trình phát triển công nghiệp văn hóa của Hà Nội hôm nay.
  • Củng cố nền tảng tư tưởng, thống nhất ý chí và hành động trong Đảng
    Sáng 10/11/2025, tại Hà Nội, Nhà xuất bản Chính trị quốc gia Sự thật phối hợp với Ban Tuyên giáo và Dân vận Trung ương, Ban Tổ chức Trung ương tổ chức Hội thảo khoa học quốc gia “Xây dựng Quy định về công tác chính trị, tư tưởng”. Đây là hoạt động có ý nghĩa đặc biệt quan trọng, góp phần cụ thể hóa chủ trương của Bộ Chính trị về việc ban hành Quy định mới về công tác chính trị, tư tưởng của Đảng - một lĩnh vực then chốt trong công tác xây dựng, chỉnh đốn Đảng trong giai đoạn hiện nay.
  • [Podcast] Nem rán Hà Nội - Hương vị làm nên bản sắc ẩm thực đất Kinh kỳ
    Giữa muôn vàn món ngon, nem rán Hà Nội vẫn luôn giữ một vị trí đặc biệt – vừa quen thuộc, giản dị mà tinh tế. Từ những buổi cỗ Tết sum vầy đến các mâm cơm thường nhật, từ những bữa tiệc truyền thống đến bàn ăn của du khách phương xa, nem rán vẫn là biểu tượng cho sự khéo léo, tinh tế và sáng tạo của người Hà Nội trong nghệ thuật ẩm thực.
  • Chi bộ Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội tổ chức lễ trao quyết định công nhận đảng viên chính thức và trao thẻ đảng viên
    Chiều 11/11, tại buổi sinh hoạt thường kỳ tháng 11/2025, Chi bộ Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội đã tổ chức lễ trao Quyết định công nhận đảng viên chính chức cho đảng viên dự bị và trao thẻ đảng viên mới cho 14 đồng chí Đảng viên trong Chi bộ.
Đừng bỏ lỡ
  • Xã Thượng Phúc đẩy mạnh kiểm tra hoạt động dịch vụ văn hóa, du lịch
    Nhằm tăng cường công tác quản lý nhà nước đối với hoạt động dịch vụ văn hóa, du lịch, thể thao, thông tin và tuyên truyền trên địa bàn, UBND xã Thượng Phúc (TP. Hà Nội) sẽ đẩy mạnh công tác kiểm tra về các nội dung này trong quý IV năm 2025.
  • “Giải cứu” di tích Kiến trúc Nghệ thuật cấp Quốc gia tháp Chăm bị ngâm nước
    Sau mưa lớn kéo dài ở TP Huế đã khiến di tích Kiến trúc Nghệ thuật cấp Quốc gia tháp Chăm Phú Diên bị ngâm sâu trong nước và đơn vị quản lý đang sử dụng máy bơm nước ra ngoài.
  • Cơ hội khám phá “Những phát hiện khảo cổ từ Vườn Chuối” tại Bảo tàng Hà Nội
    Ngày 9/11/2025, tại Bảo tàng Hà Nội (đường Phạm Hùng, phường Từ Liêm), Sở Văn hóa và Thể thao Hà Nội đã tổ chức khai mạc trưng bày chuyên đề “Những khám phá khảo cổ từ Vườn Chuối” và công bố kết quả nghiên cứu khoa học di tích khảo cổ học Vườn Chuối năm 2025.
  • "Mỗi người dân Hà Nội là một kênh gìn giữ - kết nối di sản"
    Với Festival Thăng Long - Hà Nội lần đầu tiên tổ chức, Ban tổ chức mong muốn: Mỗi người dân sẽ tự mang trong mình hồn cốt của lịch sử, văn hóa Thủ đô ngàn năm văn hiến, mỗi người dân là một “di sản” hiện hữu trong cuộc sống hằng ngày, vừa là quá khứ, vừa là hiện tại và vừa kết nối tương lai. Phóng viên đã cuộc trò chuyện với bà Bạch Liên Hương, Giám đốc Sở Văn hóa và Thể thao Hà Nội xung quanh Festival Thăng Long - Hà Nội năm 2025.
  • Phát động cuộc thi “Kính Vạn Hoa mở ra thế giới…”
    Nhân dịp kỷ niệm 30 năm ra mắt bộ truyện “Kính Vạn Hoa” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh - một trong những tác phẩm kinh điển của văn học thiếu nhi Việt Nam, Nhà xuất bản Kim Đồng vừa phát động cuộc thi Viết & Vlog “Kính Vạn Hoa mở ra thế giới…”.
  • "Sông Hồng gọi, đại ngàn reo" – Âm vang cồng chiêng giữa lòng Thăng Long - Hà Nội
    Tối 6/11, đêm nhạc “Sông Hồng gọi, đại ngàn reo” nằm trong khuôn khổ Festival Thăng Long - Hà Nội 2025, đã diễn ra tại hồ Văn (Văn Miếu - Quốc Tử Giám).
  • Câu lạc bộ Life's So Drama: Nơi đam mê kịch nghệ được chắp cánh
    Life’s So Drama là Câu lạc bộ (CLB) Kịch nghệ đầu tiên và duy nhất được thành lập và duy trì bởi các học sinh và cựu học sinh Trường THPT chuyên Hà Nội – Amsterdam (Hà Nội). Tiền thân, CLB được thành lập và duy trì bởi các học sinh và cựu học sinh Trường THPT chuyên Hà Nội – Amsterdam, nhưng vài năm trở lại đây, CLB đã mở rộng phạm vi hoạt động ra các trường THPT trên toàn địa bàn thành phố Hà Nội.
  • Nhà hát Kịch Việt Nam giới thiệu chuỗi chương trình nghệ thuật đặc biệt mang tên "Âm vang người lính"
    Nhà hát Kịch Việt Nam giới thiệu chuỗi chương trình nghệ thuật đặc biệt mang tên "Âm vang người lính" với sự trở lại của ba vở kịch từng “gây sốt” trên sân khấu: Đêm trắng, Biệt đội Báo Đen và Bão tố Trường Sơn. Các vở diễn sẽ được tổ chức tại Nhà hát Kịch Việt Nam (số 1 Tràng Tiền, phường Cửa Nam, Hà Nội).
  • Nhà hát Lớn Hà Nội kể chuyện di sản 115 năm bằng ánh sáng và công nghệ
    Lần đầu tiên trong lịch sử, Nhà hát Lớn Hà Nội tạm khép lại cánh cửa biểu diễn thường nhật để trở thành chính "sân khấu của mình". Toàn bộ không gian như từ sảnh đón, cầu thang, khán phòng đến mái vòm được "đánh thức" bằng ánh sáng, hình ảnh và âm thanh, tái hiện ký ức hơn một thế kỷ của di sản kiến trúc. Dự án "115 năm Nhà hát kể chuyện – Di sản cất lời bằng ánh sáng và công nghệ" là dự án nghệ thuật đặc biệt nhân dịp kỷ niệm 115 năm ngày khánh thành Nhà hát Lớn Hà Nội, công trình kiến trúc mang đậm dấu ấn lịch sử và là biểu tượng văn hóa của Thủ đô.
  • Hà Nội lan tỏa phong trào thôn, tổ dân phố văn hóa tiêu biểu
    Phát biểu khai mạc Sơ khảo Liên hoan Thôn, Tổ dân phố văn hóa tiêu biểu Thành phố Hà Nội năm 2025, Phó Giám đốc Sở Văn hóa và Thể thao Hà Nội Phạm Xuân Tài, nhấn mạnh: “Liên hoan không chỉ là dịp để biểu dương, tôn vinh những tập thể tiêu biểu trong phong trào, mà còn là một nhịp cầu nối để phong trào tiếp tục lan tỏa mạnh mẽ và bền vững trong bối cảnh thực hiện mô hình chính quyền đô thị hai cấp”.
Nhóc con
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO