Lớn lên em sẽ làm Cảnh sát phòng cháy,chữa cháy

Phạm Thanh Liễu| 04/10/2021 10:43

Tác phẩm tham gia cuộc vận động sáng tác văn học nghệ thuật về lực lượng Cảnh sát phòng cháy, chữa cháy và cứu nạn, cứu hộ.

Truyện ngắn:

LỚN LÊN EM SẼ LÀM

CẢNH SÁT PHÒNG CHÁY, CHỮA CHÁY

Tác giả: Phạm Thanh Liễu

Những năm 70 của thế kỷ trước, tôi còn dạy tiểu học ở trường làng Trung Hà thuộc huyện Gia Lâm, Hà Nội. Lớp tôi có 52 học sinh lớp bốn. Đó là lớp cuối cấp tiểu học lúc bấy giờ. Tôi đặc biệt chú ý đến em Nguyễn Ngọc Cương: Em có khuôn mặt vuông chữ điền rất ấn tượng. Đôi mắt sáng long lanh. Em học giỏi toán nhưng lại rất thích thơ. Trong các bài thơ tôi dạy, em thích nhất bài “Xe chữa cháy” của nhà thơ Phạm Hổ. Nội dung bài thơ tôi còn nhớ rất rõ:

“Mình đỏ như lửa

Bụng chứa nước đầy

Tôi chạy như bay

Hết vang đường phố

Nhà nào bốc lửa

Tôi dập liền tay

Ai gọi chữa cháy

Có ngay, có ngay.”

Tôi có hỏi Cương: “Sau này lớn lên em sẽ làm gì?”

Em bẽn lẽn trả lời: “Uớc mơ của em, lớn lên sẽ làm lính cứu hỏa.”

“Sao lại là lính cứu hỏa?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Cô ạ! Em sẽ kể chuyện của nhà em cho cô nghe nhé:

Vào năm 1960, lúc đó em mới được ba tuổi. Bố em đi bộ đội, đóng quân ở trên Điện Biên. Ở nhà chỉ có hai mẹ con. Hôm đó mẹ và em đang thổi nấu ở trong bếp – đun nấu chỉ có củi hoặc rơm rạ thôi, em mải chơi, đánh đổ cái đèn dầu hỏa. Dầu hỏa loang ra rất nhanh, lửa bùng cháy chùm lên cả căn bếp. Mẹ vội ôm em chạy vụt ra ngõ, kêu thất thanh: “Cháy to, cháy to, bà con ơi! Cứu! Cứu!” Hồi đó chưa có lực lượng phòng cháy, chữa cháy như bây giờ. Cả xóm gọi nhau mang xô, chậu lấy nước dập lửa. Một tiếng sau lửa tắt nhưng bếp bị cháy rụi hết. Nhà em bị mất ba cái nồi và một đống củi. Mẹ ôm em chạy vội ra cửa, vấp ngã gãy chân, bây giờ vẫn còn đi cà nhắc. Giá như ngày ấy có lực lượng cảnh sát phòng cháy, chữa cháy và cứu nạn, cứu hộ như bây giờ thì mẹ em đã không bị ngã gãy chân và cái bếp nhà em cũng không bị cháy, cô ạ! Cho nên, ước mơ của em là học thật giỏi để vào ngành cảnh sát phòng cháy, chữa cháy, để được đi cứu hỏa, cứu dân.”

Tôi thầm thán phục cậu học trò của mình mới hơn 10 tuổi mà đã chững chạc quá. Tôi cười hiền nói với Cương: “Ước mơ của em sẽ thành hiện thực.”

*

**

Tháng sáu, tôi chia tay với học trò lớp bốn của tôi ở Trung Hà năm đó. Tôi được tổ chức phân công về dạy ở một trường trong nội thành Hà Nội. Tôi không còn gặp lại Ngọc Cương nữa, và cũng quên luôn cả ước mơ của cậu học trò bé nhỏ.

Thế mà thật là duyên kỳ ngộ. Mười năm sau, vào ngày 20/11, tôi đi dạy học về đến nhà thì gặp hai chiến sĩ – một nam một nữ – trong bộ quân phục cảnh sát đang chờ tôi ở cửa, trên tay nữ chiến sĩ cầm một bó hoa hồng rực rỡ.

Trông thấy tôi, nam cảnh sát chạy ùa ra đón, miệng chào rối rít: “Cô Thu! Em chào cô! Hôm nay là Ngày Nhà giáo Việt Nam, em và bạn gái đến thăm cô. Em vẫn nhớ địa chỉ nhà cô ở phố Phan Chu Trinh, gần Nhà hát Lớn. Cô còn nhớ ra em không ạ? Em là Ngọc Cương, học sinh lớp bốn ở Trung Hà năm 1970 mà cô làm chủ nhiệm đấy ạ. Em có ước mơ lớn lên sẽ làm cảnh sát phòng cháy, chữa cháy. Có lần cô còn đọc cho em nghe bài thơ “Xe chữa cháy” của nhà thơ Phạm Hổ mà em rất thích.”

“À, cô nhớ ra rồi!” Tôi reo lên. “Em là Ngọc Cương, học rất giỏi toán nhưng lại thích thơ, đúng không? Lớn quá rồi, cô không nhận ra. Bây giờ đã là anh chiến sĩ cảnh sát phòng cháy, chữa cháy rồi, em công tác ở đâu?”

Cương hớn hở khoe với tôi: “Dạ thưa cô! Em đang công tác ở Phòng Cảnh sát phòng cháy, chữa cháy trung tâm thành phố ạ! Ước mơ của em đã thành hiện thực rồi cô ơi! Em vui lắm.”

Trầm ngâm một lúc, tôi mới hỏi Cương: “Làm cảnh sát phòng cháy, chữa cháy nguy hiểm vô cùng, em không sợ sao?”

Cương rắn rỏi trả lời ngay: “Dạ! Em không sợ, được đi vào biển lửa để cứu người, cứu hỏa, em thấy rất tự hào cô ạ. Em đang thực hiện lời dạy của Bác Hồ: “Việc gì có lợi cho dân thì hết sức làm, việc gì có hại cho dân thì hết sức tránh.””

Tôi hồ hởi chúc mừng Cương: “Chúc em có nhiều thành công trong công tác và luôn luôn khỏe mạnh. Khi nào có tin vui báo cho cô biết nhé.”

“Dạ! Em cảm ơn cô ạ.”

Sau đó, hai chiến sĩ cảnh sát chào tôi ra về trong một sáng mùa thu Hà Nội. Tôi thấy lòng mình ấm áp và có một niềm tự hào trong lòng cứ trào dâng lên. Tôi có một em học sinh đã là chiến sĩ cảnh sát trong lực lượng phòng cháy, chữa cháy ở thủ đô Hà Nội. Một lực lượng cảnh sát mà nhân dân vô cùng yêu mến và tin tưởng.

(0) Bình luận
  • Trao giải 11 tác phẩm xuất sắc “Truyện ngắn Sông Hương 2024”
    Ban tổ chức đã trao giải 11 tác phẩm xuất sắc cho cuộc thi “Truyện ngắn Sông Hương 2024” do Tạp chí Sông Hương phát động.
  • Thiền đào
    Chàng vẫn âm thầm dõi theo những bài viết của nàng và không bỏ sót bất kỳ phóng sự nào về nàng. Đôi mắt nàng khi bảy tuổi hay của bây giờ vẫn vậy. Xoáy xiết, ám ảnh. Nhấn chàng xuống đỉnh vực. Vẫy vùng. Ngộp thở. Toàn thân không trọng lượng. Đôi vực sâu đồng tử đã xoáy chàng đến một nơi quen thuộc. Là dinh đào, khi ấy chàng đang ở tuổi mười ba.
  • Ăn Tết nay yêu Tết xưa
    Đợt rét ngọt đầu tiên của tháng Chạp đã luồn qua khe cửa, bà Ngân thoáng rùng mình khi trở dậy vào sáng sớm. Loẹt quẹt đi xuống bếp, rót đầy một cốc nước gừng nóng sực đã ủ sẵn trong bình, bà vừa xuýt xoa uống vừa nhẩm tính xem Tết năm nay nên sắm sửa những thức gì. Kỳ thực, quanh đi quẩn lại, năm nào bà cũng bày biện từng ấy món quen thuộc. Nhưng cái việc nôn nao nghĩ suy về cái Tết sắp đến mới ngọt ngào làm sao, nhất là khi năm nay gia đình bà có thêm cô con dâu mới.
  • Lễ phạt vạ
    Ba ngày nữa là đến giao thừa mà Cầm Bá Cường chưa thể về nhà. Đã vậy anh còn mắc vạ trưởng bản, phải chịu phạt. Ký túc xá giáo viên ở Mường Lôm giờ đây còn mỗi mình anh. Ôi chao là buồn! Cầm Bá Cường nhìn ra khoảng sân ký túc xá.
  • Họp lớp
    Tôi bước vào lớp, có lẽ tôi là người đến cuối cùng, bởi trong lớp đã kín gần hết chỗ ngồi, chỉ còn trống một chỗ ở cuối dãy bàn bên phải. Hơi ngượng vì đến muộn nên tôi ngần ngừ trước cửa mấy giây.
  • Sen quán
    Loay hoay mãi chị mới cởi nổi bộ khuy áo. Cái áo cánh nâu bà ngoại để lại. May sao áo của bà không chỉ vừa mà như muốn vẽ lại những đường cong đẹp nhất của chị. Chị là người Hà Nội. Mẹ không biết cụ tổ đến Hà Nội từ bao giờ mà chỉ biết và kể chuyện từ đời ông bà ngoại. Rằng ông ngoại từng là nhà buôn vải lụa còn bà là ca nương ca trù nổi tiếng ở đất kinh kỳ.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
  • Phường Xuân Phương: Sẵn sàng vận hành, nâng cao chất lượng phục vụ nhân dân
    Chiều 30/6, Đảng uỷ - HĐND - UBND - UBMTTQ Việt Nam phường Xuân Phương đã tổ chức Lễ trao các quyết định của Thành phố về công tác cán bộ tại phường.
  • Danh sách Bí thư, Chủ tịch 126 xã, phường Hà Nội
    Sáng 30/6, Hà Nội công bố Nghị quyết của Ủy ban Thường vụ Quốc hội về sắp xếp các đơn vị hành chính cấp xã, phường và chỉ định nhân sự cấp ủy, lãnh đạo HĐND, UBND, Ủy Ban MTTQ Việt Nam cấp xã, phường.
  • Cơ hội trải nghiệm văn hóa truyền thống tại “Ngôi nhà chung”
    Từ ngày 1 đến 31/7/2025, Làng Văn hóa - Du lịch các dân tộc Việt Nam (Đồng Mô, Sơn Tây, Hà Nội) tổ chức chuỗi hoạt động với chủ đề “Về làng trải nghiệm nét văn hóa truyền thống”. Sự kiện có sự tham gia của hơn 100 đồng bào đến từ 16 dân tộc, nhằm tạo sân chơi bổ ích ngày hè cho thiếu nhi, đồng thời giới thiệu những giá trị đặc sắc trong đời sống văn hóa của cộng đồng 54 dân tộc Việt Nam.
  • “Gặp tôi trong tương lai”: Khơi dậy ước mơ nghề nghiệp từ trang sách thiếu nhi
    Sáng 29/6/2025, tại Nhà xuất bản Kim Đồng, lễ khai mạc trưng bày “Gặp tôi trong tương lai” đã diễn ra, mở đầu cho chuỗi hoạt động tổng kết chương trình kêu gọi ý tưởng sáng tác sách thiếu nhi. Đây là một sáng kiến được khởi xướng bởi The Initiative of Children’s Book Creative Content (ICBC), phối hợp thực hiện cùng ECUE VGEM và Nhà xuất bản Kim Đồng, với sự hỗ trợ kỹ thuật và tài chính từ chương trình Investing in Women, một sáng kiến của Chính phủ Australia.
  • Khán giả Hà Nội chuẩn bị được thưởng thức kịch rối truyền thống Bunraku Nhật Bản
    Ra đời từ đầu thế kỷ 17 và phát triển rực rỡ trong thời kỳ Edo, Bunraku không chỉ là di sản văn hóa đặc sắc của Nhật Bản mà còn được UNESCO công nhận là Di sản văn hóa phi vật thể đại diện của nhân loại vào năm 2003.
  • UNESCO trao Bằng công nhận Công viên địa chất toàn cầu Lạng Sơn
    Công viên địa chất toàn cầu UNESCO Lạng Sơn là minh chứng rõ nét cho nỗ lực gìn giữ và quảng bá di sản văn hóa Việt Nam cùng với các di sản văn hóa phi vật thể như tín ngưỡng thờ Mẫu, hát Then của người Tày, Nùng, Thái...
  • 9 tựa sách hay trong Tủ sách gia đình của Nhã Nam
    Ngày Gia đình Việt Nam 28/6 là dịp để mỗi người lắng lại, cảm nhận rõ hơn giá trị của tình thân, của những khoảnh khắc bên nhau giản dị mà quý giá. Trong nhịp sống hiện đại, một trong những cách đẹp đẽ để giữ gìn và bồi đắp sợi dây gắn kết gia đình chính là cùng nhau đọc sách – những cuốn sách đầy yêu thương, sẻ chia và thấu cảm. Hiểu được điều đó, Nhã Nam đã kỳ công tuyển chọn và xây dựng Tủ sách Gia đình. Đây là những cuốn sách giúp nuôi dưỡng tâm hồn trẻ thơ, lan tỏa giá trị yêu thương trong mỗi mái ấm, để mỗi em bé đều được lớn lên trong vòng tay chan chứa hạnh phúc của gia đình.
  • Phu nhân Tổng Bí thư và Tổng Giám đốc UNESCO tham dự triển lãm ảnh "Chúng tôi có thể"
    Các tác phẩm là sản phẩm tiêu biểu của dự án “Chúng tôi CÓ THỂ” – sáng kiến phối hợp giữa UNESCO và Bộ Giáo dục và Đào tạo, hướng đến mục tiêu trao quyền học tập và phát triển toàn diện cho phụ nữ và trẻ em gái dân tộc thiểu số tại các vùng khó khăn.
  • Người đẹp Phú Yên Hà Trúc Linh đăng quang Hoa hậu Việt Nam 2024
    Hà Trúc Linh - 21 tuổi, quê Phú Yên, sinh viên Đại học Tài chính Marketing TP HCM - vượt top 24 để đoạt vương miện Hoa hậu Việt Nam 2024.
  • Ra mắt sách “Phụ nữ bàn về vấn đề phụ nữ trên Phụ nữ tân văn"
    Nhà xuất bản Phụ nữ Việt Nam vừa ra mắt cuốn sách "Phụ nữ bàn về vấn đề phụ nữ trên Phụ nữ tân văn", tuyển chọn các bài viết tiêu biểu của nữ trí thức trên tuần báo Phụ nữ tân văn – một diễn đàn quan trọng trong phong trào nữ quyền Việt Nam đầu thế kỷ XX. Ấn phẩm dày 600 trang, do Đoàn Ánh Dương biên soạn và giới thiệu, được phát hành trên toàn quốc từ tháng 6/2025.
Lớn lên em sẽ làm Cảnh sát phòng cháy,chữa cháy
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO