Lớn lên em sẽ làm Cảnh sát phòng cháy,chữa cháy

Phạm Thanh Liễu| 04/10/2021 10:43

Tác phẩm tham gia cuộc vận động sáng tác văn học nghệ thuật về lực lượng Cảnh sát phòng cháy, chữa cháy và cứu nạn, cứu hộ.

Truyện ngắn:

LỚN LÊN EM SẼ LÀM

CẢNH SÁT PHÒNG CHÁY, CHỮA CHÁY

Tác giả: Phạm Thanh Liễu

Những năm 70 của thế kỷ trước, tôi còn dạy tiểu học ở trường làng Trung Hà thuộc huyện Gia Lâm, Hà Nội. Lớp tôi có 52 học sinh lớp bốn. Đó là lớp cuối cấp tiểu học lúc bấy giờ. Tôi đặc biệt chú ý đến em Nguyễn Ngọc Cương: Em có khuôn mặt vuông chữ điền rất ấn tượng. Đôi mắt sáng long lanh. Em học giỏi toán nhưng lại rất thích thơ. Trong các bài thơ tôi dạy, em thích nhất bài “Xe chữa cháy” của nhà thơ Phạm Hổ. Nội dung bài thơ tôi còn nhớ rất rõ:

“Mình đỏ như lửa

Bụng chứa nước đầy

Tôi chạy như bay

Hết vang đường phố

Nhà nào bốc lửa

Tôi dập liền tay

Ai gọi chữa cháy

Có ngay, có ngay.”

Tôi có hỏi Cương: “Sau này lớn lên em sẽ làm gì?”

Em bẽn lẽn trả lời: “Uớc mơ của em, lớn lên sẽ làm lính cứu hỏa.”

“Sao lại là lính cứu hỏa?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Cô ạ! Em sẽ kể chuyện của nhà em cho cô nghe nhé:

Vào năm 1960, lúc đó em mới được ba tuổi. Bố em đi bộ đội, đóng quân ở trên Điện Biên. Ở nhà chỉ có hai mẹ con. Hôm đó mẹ và em đang thổi nấu ở trong bếp – đun nấu chỉ có củi hoặc rơm rạ thôi, em mải chơi, đánh đổ cái đèn dầu hỏa. Dầu hỏa loang ra rất nhanh, lửa bùng cháy chùm lên cả căn bếp. Mẹ vội ôm em chạy vụt ra ngõ, kêu thất thanh: “Cháy to, cháy to, bà con ơi! Cứu! Cứu!” Hồi đó chưa có lực lượng phòng cháy, chữa cháy như bây giờ. Cả xóm gọi nhau mang xô, chậu lấy nước dập lửa. Một tiếng sau lửa tắt nhưng bếp bị cháy rụi hết. Nhà em bị mất ba cái nồi và một đống củi. Mẹ ôm em chạy vội ra cửa, vấp ngã gãy chân, bây giờ vẫn còn đi cà nhắc. Giá như ngày ấy có lực lượng cảnh sát phòng cháy, chữa cháy và cứu nạn, cứu hộ như bây giờ thì mẹ em đã không bị ngã gãy chân và cái bếp nhà em cũng không bị cháy, cô ạ! Cho nên, ước mơ của em là học thật giỏi để vào ngành cảnh sát phòng cháy, chữa cháy, để được đi cứu hỏa, cứu dân.”

Tôi thầm thán phục cậu học trò của mình mới hơn 10 tuổi mà đã chững chạc quá. Tôi cười hiền nói với Cương: “Ước mơ của em sẽ thành hiện thực.”

*

**

Tháng sáu, tôi chia tay với học trò lớp bốn của tôi ở Trung Hà năm đó. Tôi được tổ chức phân công về dạy ở một trường trong nội thành Hà Nội. Tôi không còn gặp lại Ngọc Cương nữa, và cũng quên luôn cả ước mơ của cậu học trò bé nhỏ.

Thế mà thật là duyên kỳ ngộ. Mười năm sau, vào ngày 20/11, tôi đi dạy học về đến nhà thì gặp hai chiến sĩ – một nam một nữ – trong bộ quân phục cảnh sát đang chờ tôi ở cửa, trên tay nữ chiến sĩ cầm một bó hoa hồng rực rỡ.

Trông thấy tôi, nam cảnh sát chạy ùa ra đón, miệng chào rối rít: “Cô Thu! Em chào cô! Hôm nay là Ngày Nhà giáo Việt Nam, em và bạn gái đến thăm cô. Em vẫn nhớ địa chỉ nhà cô ở phố Phan Chu Trinh, gần Nhà hát Lớn. Cô còn nhớ ra em không ạ? Em là Ngọc Cương, học sinh lớp bốn ở Trung Hà năm 1970 mà cô làm chủ nhiệm đấy ạ. Em có ước mơ lớn lên sẽ làm cảnh sát phòng cháy, chữa cháy. Có lần cô còn đọc cho em nghe bài thơ “Xe chữa cháy” của nhà thơ Phạm Hổ mà em rất thích.”

“À, cô nhớ ra rồi!” Tôi reo lên. “Em là Ngọc Cương, học rất giỏi toán nhưng lại thích thơ, đúng không? Lớn quá rồi, cô không nhận ra. Bây giờ đã là anh chiến sĩ cảnh sát phòng cháy, chữa cháy rồi, em công tác ở đâu?”

Cương hớn hở khoe với tôi: “Dạ thưa cô! Em đang công tác ở Phòng Cảnh sát phòng cháy, chữa cháy trung tâm thành phố ạ! Ước mơ của em đã thành hiện thực rồi cô ơi! Em vui lắm.”

Trầm ngâm một lúc, tôi mới hỏi Cương: “Làm cảnh sát phòng cháy, chữa cháy nguy hiểm vô cùng, em không sợ sao?”

Cương rắn rỏi trả lời ngay: “Dạ! Em không sợ, được đi vào biển lửa để cứu người, cứu hỏa, em thấy rất tự hào cô ạ. Em đang thực hiện lời dạy của Bác Hồ: “Việc gì có lợi cho dân thì hết sức làm, việc gì có hại cho dân thì hết sức tránh.””

Tôi hồ hởi chúc mừng Cương: “Chúc em có nhiều thành công trong công tác và luôn luôn khỏe mạnh. Khi nào có tin vui báo cho cô biết nhé.”

“Dạ! Em cảm ơn cô ạ.”

Sau đó, hai chiến sĩ cảnh sát chào tôi ra về trong một sáng mùa thu Hà Nội. Tôi thấy lòng mình ấm áp và có một niềm tự hào trong lòng cứ trào dâng lên. Tôi có một em học sinh đã là chiến sĩ cảnh sát trong lực lượng phòng cháy, chữa cháy ở thủ đô Hà Nội. Một lực lượng cảnh sát mà nhân dân vô cùng yêu mến và tin tưởng.

(0) Bình luận
  • Hố băng
    Tôi nghe kể có một làng miền Tây hơn năm trăm năm không có lấy một đền chùa, nhà thờ, miếu mạo nào, mà cũng hơn năm trăm năm không có giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, hay cử nhân đại học. Trái ngược hoàn toàn và cái làng sát bên hông nó, có một cái đình to vật vã với sắc phong mỗi mùa nắng ráo, ông từ phải đem ra phơi tràn cả lối đi, với các gia phả chi chít những tri huyện, thượng thư, thái úy.
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
  • Hoa thủy tiên của mẹ
    Đã nhiều năm trôi qua chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
  • Ký ức xương rồng
    (Làm sao em nhớ Mưa ngoài song bay… T.C.S)
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
  • Hà Nội tuyển dụng 215 công chức làm việc tại các sở, ngành, quận huyện
    Sở Nội vụ Hà Nội vừa thông báo về việc tuyển dụng 215 công chức làm việc tại các sở, cơ quan tương đương sở, Ủy ban nhân dân (UBND) các quận, huyện, thị xã thuộc thành phố Hà Nội năm 2024.
  • Ấn tượng triển lãm “Chiến thắng Điện Biên Phủ - Bản hùng ca bất diệt”
    Bảo tàng Hồ Chí Minh phối hợp với Bảo tàng Lịch sử Quân sự Việt Nam tổ chức triển lãm “Chiến thắng Điện Biên Phủ - Bản hùng ca bất diệt” tại Bảo tàng Hồ Chí Minh (số 19 Ngọc Hà, Ba Đình, Hà Nội). Triển lãm diễn ra từ nay đến hết tháng 10/2024.
  • Cô gái Thái và hoa ban trắng
    Tạp chí Người Hà Nội trân trọng giới thiệu tới quý độc giả bài thơ Cô gái Thái và hoa ban trắng của tác giả Tạ Văn Hoạt.
  • Khách quốc tế đến Việt Nam đạt trên 6 triệu lượt, cao hơn 3,9% so với trước dịch
    Theo số liệu Tổng cục Thống kê công bố sáng 29/4, lượng khách quốc tế đến Việt Nam tháng 4 đạt 1,55 triệu lượt, cao hơn 58,2% so với cùng kỳ năm trước. Tính chung 4 tháng đầu năm 2024, tổng lượng khách quốc tế đạt 6,2 triệu lượt, tăng 68,3% so với cùng kỳ năm 2023.
  • TP. Điện Biên Phủ miễn phí tham quan các điểm di tích lịch sử, văn hóa dịp 30/4 - 1/5
    Cụ thể, nhân dân các dân tộc trên địa bàn tỉnh Điện Biên sẽ được miễn phí tham quan ngày 30/4 và 1/5 tại tất cả các điểm di tích lịch sử có thu phí tại hệ thống các bảo tàng, các điểm di tích lịch sử quốc gia đặc biệt Chiến trường Điện Biên Phủ.
  • Phim về địa đạo Củ Chi mừng ngày thống nhất đất nước
    Nhân dịp kỷ niệm Ngày Giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất đất nước 30-4, ê kíp bộ phim "Địa đạo: Mặt trời trong bóng tối" tung teaser với cảnh chiến trường hoành tráng, có xe tăng, vũ khí và cảnh bom rơi, cháy nổ như thật.
  • Khai mạc chương trình Thuận An Biển gọi năm 2024
    Chương trình Thuận An Biển gọi năm 2024 là sự kiện nhằm tôn vinh, quảng bá bản sắc văn hóa dân gian của cư dân vùng biển và góp phần quảng bá tiềm năng, thế mạnh của tỉnh Thừa Thiên Huế về kinh tế, văn hóa, du lịch và triển vọng phát triển bền vững.
  • Hoa chiến dịch Tây Bắc
    Tạp chí Người Hà Nội trân trọng giới thiệu tới quý độc giả bài thơ Hoa chiến dịch Tây Bắc của tác giả Nguyễn Tiến Luận.
  • Thưởng thức 6 phim tài liệu đặc sắc về Điện Biên Phủ tại Hà Nội
    Kỷ niệm 70 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ (7/5/1954 – 7/5//2024), từ ngày 3 – 5/5 tại Hà Nội, Hãng phim Tài liệu và Khoa học Trung ương tổ chức “Những ngày phim tài liệu Điện Biên Phủ”, giới thiệu đến khán giả 6 bộ phim tài liệu đặc sắc.
  • Từ Hội quán Quảng Đông tới không gian sáng tạo
    Người ta xem nơi ấy là ngã ba tiếp xúc giữa 3 nền văn hóa và kiến trúc Việt - Hoa - Pháp, người ta cũng gọi nơi ấy là điểm hẹn văn hóa cất giữ ký ức xôn xao một thời của Phố cổ Hà thành. Trung tâm văn hóa nghệ thuật số 22 Hàng Buồm, nơi mà những người thuộc thế hệ trước ở Hà Nội vẫn quen gọi là Hội quán Quảng Đông, giờ đã trở thành một điểm hẹn văn hóa chuyên chở những ký ức đậm sắc hương Hà Nội, những ký ức ghi dấu ấn giao thoa văn hóa từ khoảng 400 năm trước cho đến ngày hôm nay.
Lớn lên em sẽ làm Cảnh sát phòng cháy,chữa cháy
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO