Lớn lên em sẽ làm Cảnh sát phòng cháy,chữa cháy

Phạm Thanh Liễu| 04/10/2021 10:43

Tác phẩm tham gia cuộc vận động sáng tác văn học nghệ thuật về lực lượng Cảnh sát phòng cháy, chữa cháy và cứu nạn, cứu hộ.

Truyện ngắn:

LỚN LÊN EM SẼ LÀM

CẢNH SÁT PHÒNG CHÁY, CHỮA CHÁY

Tác giả: Phạm Thanh Liễu

Những năm 70 của thế kỷ trước, tôi còn dạy tiểu học ở trường làng Trung Hà thuộc huyện Gia Lâm, Hà Nội. Lớp tôi có 52 học sinh lớp bốn. Đó là lớp cuối cấp tiểu học lúc bấy giờ. Tôi đặc biệt chú ý đến em Nguyễn Ngọc Cương: Em có khuôn mặt vuông chữ điền rất ấn tượng. Đôi mắt sáng long lanh. Em học giỏi toán nhưng lại rất thích thơ. Trong các bài thơ tôi dạy, em thích nhất bài “Xe chữa cháy” của nhà thơ Phạm Hổ. Nội dung bài thơ tôi còn nhớ rất rõ:

“Mình đỏ như lửa

Bụng chứa nước đầy

Tôi chạy như bay

Hết vang đường phố

Nhà nào bốc lửa

Tôi dập liền tay

Ai gọi chữa cháy

Có ngay, có ngay.”

Tôi có hỏi Cương: “Sau này lớn lên em sẽ làm gì?”

Em bẽn lẽn trả lời: “Uớc mơ của em, lớn lên sẽ làm lính cứu hỏa.”

“Sao lại là lính cứu hỏa?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Cô ạ! Em sẽ kể chuyện của nhà em cho cô nghe nhé:

Vào năm 1960, lúc đó em mới được ba tuổi. Bố em đi bộ đội, đóng quân ở trên Điện Biên. Ở nhà chỉ có hai mẹ con. Hôm đó mẹ và em đang thổi nấu ở trong bếp – đun nấu chỉ có củi hoặc rơm rạ thôi, em mải chơi, đánh đổ cái đèn dầu hỏa. Dầu hỏa loang ra rất nhanh, lửa bùng cháy chùm lên cả căn bếp. Mẹ vội ôm em chạy vụt ra ngõ, kêu thất thanh: “Cháy to, cháy to, bà con ơi! Cứu! Cứu!” Hồi đó chưa có lực lượng phòng cháy, chữa cháy như bây giờ. Cả xóm gọi nhau mang xô, chậu lấy nước dập lửa. Một tiếng sau lửa tắt nhưng bếp bị cháy rụi hết. Nhà em bị mất ba cái nồi và một đống củi. Mẹ ôm em chạy vội ra cửa, vấp ngã gãy chân, bây giờ vẫn còn đi cà nhắc. Giá như ngày ấy có lực lượng cảnh sát phòng cháy, chữa cháy và cứu nạn, cứu hộ như bây giờ thì mẹ em đã không bị ngã gãy chân và cái bếp nhà em cũng không bị cháy, cô ạ! Cho nên, ước mơ của em là học thật giỏi để vào ngành cảnh sát phòng cháy, chữa cháy, để được đi cứu hỏa, cứu dân.”

Tôi thầm thán phục cậu học trò của mình mới hơn 10 tuổi mà đã chững chạc quá. Tôi cười hiền nói với Cương: “Ước mơ của em sẽ thành hiện thực.”

*

**

Tháng sáu, tôi chia tay với học trò lớp bốn của tôi ở Trung Hà năm đó. Tôi được tổ chức phân công về dạy ở một trường trong nội thành Hà Nội. Tôi không còn gặp lại Ngọc Cương nữa, và cũng quên luôn cả ước mơ của cậu học trò bé nhỏ.

Thế mà thật là duyên kỳ ngộ. Mười năm sau, vào ngày 20/11, tôi đi dạy học về đến nhà thì gặp hai chiến sĩ – một nam một nữ – trong bộ quân phục cảnh sát đang chờ tôi ở cửa, trên tay nữ chiến sĩ cầm một bó hoa hồng rực rỡ.

Trông thấy tôi, nam cảnh sát chạy ùa ra đón, miệng chào rối rít: “Cô Thu! Em chào cô! Hôm nay là Ngày Nhà giáo Việt Nam, em và bạn gái đến thăm cô. Em vẫn nhớ địa chỉ nhà cô ở phố Phan Chu Trinh, gần Nhà hát Lớn. Cô còn nhớ ra em không ạ? Em là Ngọc Cương, học sinh lớp bốn ở Trung Hà năm 1970 mà cô làm chủ nhiệm đấy ạ. Em có ước mơ lớn lên sẽ làm cảnh sát phòng cháy, chữa cháy. Có lần cô còn đọc cho em nghe bài thơ “Xe chữa cháy” của nhà thơ Phạm Hổ mà em rất thích.”

“À, cô nhớ ra rồi!” Tôi reo lên. “Em là Ngọc Cương, học rất giỏi toán nhưng lại thích thơ, đúng không? Lớn quá rồi, cô không nhận ra. Bây giờ đã là anh chiến sĩ cảnh sát phòng cháy, chữa cháy rồi, em công tác ở đâu?”

Cương hớn hở khoe với tôi: “Dạ thưa cô! Em đang công tác ở Phòng Cảnh sát phòng cháy, chữa cháy trung tâm thành phố ạ! Ước mơ của em đã thành hiện thực rồi cô ơi! Em vui lắm.”

Trầm ngâm một lúc, tôi mới hỏi Cương: “Làm cảnh sát phòng cháy, chữa cháy nguy hiểm vô cùng, em không sợ sao?”

Cương rắn rỏi trả lời ngay: “Dạ! Em không sợ, được đi vào biển lửa để cứu người, cứu hỏa, em thấy rất tự hào cô ạ. Em đang thực hiện lời dạy của Bác Hồ: “Việc gì có lợi cho dân thì hết sức làm, việc gì có hại cho dân thì hết sức tránh.””

Tôi hồ hởi chúc mừng Cương: “Chúc em có nhiều thành công trong công tác và luôn luôn khỏe mạnh. Khi nào có tin vui báo cho cô biết nhé.”

“Dạ! Em cảm ơn cô ạ.”

Sau đó, hai chiến sĩ cảnh sát chào tôi ra về trong một sáng mùa thu Hà Nội. Tôi thấy lòng mình ấm áp và có một niềm tự hào trong lòng cứ trào dâng lên. Tôi có một em học sinh đã là chiến sĩ cảnh sát trong lực lượng phòng cháy, chữa cháy ở thủ đô Hà Nội. Một lực lượng cảnh sát mà nhân dân vô cùng yêu mến và tin tưởng.

(0) Bình luận
  • Đôi mắt xuyên bão
    Buổi sáng đầu thu, gió vương chút lạnh và lá trên hàng sấu trước cửa văn phòng Hương bắt đầu úa vàng. Hương pha một ấm trà sen. Thói quen ấy cô đã giữ suốt bao năm cho dù cô chẳng nghiện.
  • Chuyện người đàn bà
    Chín năm về trước, vào khoảng chiều tối, anh phó công tố viên Py-ốt-tơ-rơ Xia-rơ-dếch và tôi ngồi xe ngựa băng qua đồng cỏ đang mùa phơi để đưa mấy lá thư từ trạm về.
  • Sau bão
    Tiếng ấm đun sôi ùng ục. Chị toan mở nắp, chợt nghe có tiếng bước chân. Lại thế. Bà Thịnh giật lấy quả trứng khỏi tay chị. Bà miết ngón trỏ lên vỏ trứng nhẵn bóng như muốn truyền vào đó một thứ nôn nóng khó tả, rồi đập vỡ bằng cái bực dọc đang hừng hực dâng lên. Chẳng ai được ăn quá hai quả trong tuần. “Mì còn dư, lại muốn trương ra rồi húp?” - bà liếc sắc lẹm, ánh nhìn như lưỡi móc câu thọc thẳng vào miệng cá.
  • Tiếng “tút tút” cuối cùng
    Xóm Tìm nằm nép mình bên dòng sông Trà Lý, nơi bầu trời dường như sà xuống thấp hơn, và mùi bùn non cứ thế quyện vào hơi thở, vào máu thịt của những người dân lam lũ. Ở cái xóm nhỏ ven đê này, mỗi buổi sáng, vào lúc sáu giờ, một chuỗi âm thanh quen thuộc “tút tút…” lại vang lên từ chiếc loa truyền thanh của xã đặt trên đỉnh cột làm từ một cây xoan già.
  • Cuộc phiêu lưu của chì gầy
    Tôi nằm vạ vật ở quầy bán văn phòng phẩm đã lâu mà chẳng cô cậu học sinh nào đoái hoài. Lớp bụi thời gian phủ lên thân thể gầy còm khiến tôi ngứa ngáy, khó chịu. Nhìn các bạn bút chì cùng trang lứa được đón về trong niềm hân hoan, tôi “gato” lắm. Nhiều lần tôi muốn nhào ra khỏi hộp hét lớn “bút chì gầy ở đây nè!” rồi lại thất vọng khi người ta chọn mấy chị bút máy xinh đẹp, anh bút xóa vạm vỡ hay các bạn bút bi sặc sỡ.
  • Phở Đệ Nhất Thanh - Truyện ngắn của Huỳnh Trọng Khang
    Con vàng anh yếm cam nghiêng đầu rỉa cánh. Trong ánh nhập nhoạng của ngày vừa vào sáng, nhúm lông vũ bé bỏng như đốm lửa hoang dã bập bùng trong chiếc lồng treo trước nhà chú Xè.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Hơn 100 giải thưởng được trao tại Liên hoan Chèo toàn quốc 2025
    Tại lễ bế mạc Liên hoan Chèo toàn quốc 2025, Ban Tổ chức đã trao Huy chương Vàng cho ê kíp sáng tạo của 2 vở diễn: “Nguyễn Văn Cừ – Tuổi trẻ chí lớn” của Nhà hát Chèo Quân đội và “Thiên mệnh” của Nhà hát Chèo Bắc Ninh; trao Huy chương Bạc cho 65 nghệ sĩ, diễn viên và Huy chương Vàng cho 33 cá nhân có thành tích xuất sắc.
  • Những lưu dấu văn hóa về Hà Nội qua ngôn từ văn chương
    Ngay từ nền văn học Việt Nam trung đại, những trước tác về miền đất thiêng (đất thánh) Đông Đô - Thăng Long - Hà Nội đã được ghi khắc trong sử văn: “Chiếu dời đô” (thế kỷ XI) của Lý Công Uẩn, “Thượng kinh ký sự” (thế kỷ XVIII) của Hải Thượng Lãn Ông Lê Hữu Trác, “Vũ trung tùy bút” (thế kỷ XIX) của Phạm Đình Hổ, “Long Thành cầm giả ca” (thế kỷ XIX) của Nguyễn Du, “Thăng Long thành hoài cổ” (thế kỷ XIX) của Bà Huyện Thanh Quan.
  • Bộ tiêu chí về xây dựng hệ thống các chuẩn mực, giá trị văn hóa sống xanh, lối sống xanh gắn với các giá trị văn hóa truyền thống
    "Bộ tiêu chí về xây dựng hệ thống các chuẩn mực, giá trị văn hóa sống xanh, lối sống xanh gắn với các giá trị văn hóa truyền thống" bao gồm 3 lĩnh vực: Lễ hội, Di sản văn hóa, Du lịch.
  • Hồ Văn – Văn Miếu Quốc Tử Giám thu hút du khách với “Hà Nội thanh tân”
    Từ nay đến ngày 9/11, công chúng yêu nghệ thuật đến với Hồ Văn – Văn Miếu Quốc Tử Giám sẽ có cơ hội tham quan triển lãm “Hà Nội thanh tân”, do Trung tâm Hoạt động Văn hóa Khoa học Văn Miếu – Quốc Tử Giám, Câu lạc bộ Tôi Vẽ và Nhau Studio phối hợp tổ chức. Đây là điểm nhấn văn hóa mới trong chuỗi hoạt động của Thăng Long Festival 2025 – Hành trình hội tụ di sản.
  • Văn Miếu - Quốc Tử Giám - Nơi hội tụ hiền tài
    Tôi bước chân qua cổng Văn Miếu vào một buổi sớm thu, khi nắng vàng vửa trải nhẹ qua từng vòm lá, gió hanh hao đưa theo hương hoa sữa thơm nức góc phố. Không gian lặng như một lời thì thầm của lịch sử, của quá khứ vọng về từ từng phiến gạch rêu phong, từ mái ngói cong vút dáng cổ kính của ngôi trường đại học đầu tiên trong lịch sử nước nhà.
Đừng bỏ lỡ
Lớn lên em sẽ làm Cảnh sát phòng cháy,chữa cháy
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO