Đường xa ướt mưa

Truyện ngắn của Vương Tâm| 18/08/2018 10:45

Tôi và em có một tuổi thơ kỳ lạ. Mỗi năm một tuổi, chúng tôi cùng lớn lên như thổi và thường xuyên ở bên nhau. Ngay từ khi học lớp mẫu giáo lớn, tôi luôn giữ em trong tay và khoe đó là vợ yêu của mình. Trong lớp có mấy đôi tự nhận như thế. Nhưng ai cũng nói “Vợ chồng tôi đẹp đôi nhất”. Các cô giáo mắng không được phép như thế. Không được nghĩ như thế. Bố mẹ tôi cũng đe, đừng có ý nghĩ vớ vẩn. Có lần em ốm nghỉ học làm tôi cũng không ăn được và tất nhiên không thể ngủ vì nhớ gương mặt bầu bầu tròn xoe và đôi

Đường xa ướt mưa
Minh họa của Lê Huy Quang

Tất nhiên sau này lớn lên tôi mới hiểu ra vì sao như thế. Hồi cùng học cấp tiểu học cũng vậy. Tôi bắt đầu cứ ngẩn người ngắm Loan từ xa. Loan xinh hơn nhiều so với hồi còn bé. Tóc dài tết đuôi sam nom ngộ vô cùng. Đôi mắt to hơn. Đôi môi hồng hơn. Khi đến lớp ba thì tôi hay đến nhà Loan hỏi bài để tỏ rõ mong muốn gần gũi của mình. Rồi có đêm tôi cứ mơ đôi bím tóc ấy quấn lấy cổ mình. Tiếng cười của Loan vang lên như tiếng chim. Tôi chạy theo bóng dáng dong dỏng cao gầy của Loan trước mặt. Loan bất ngờ vấp ngã. Tôi hét lên rõ to. Không ngờ tôi bị bố phát cho một cái rõ đau. Tỉnh ra tôi mới biết đó là mơ. Tôi mím chặt môi chỉ sợ mình lại hét lên. Đêm ấy tôi cứ mở thao láo mắt mãi mới ngủ lại được.

Lên cấp hai thì Loan xinh có tiếng ở trường, em gầy hơn nhưng nụ cười vẫn hút hồn mọi người. Cái hôm thằng Mạnh búng tai Loan một cái rất đau, Loan đỏ dừ hai gò má bất ngờ nhìn sang tôi như muốn mách tôi rằng hãy xử sự thế nào hỡi chàng trai. Tôi mắm môi đi về phía trước mặt thằng Mạnh đấm cho nó một cái vào giữa ngực. Không ngờ nó lao thẳng, húc đầu một phát như mũi tên bắn vào bụng tôi. Khi tôi ngã lăn kềnh ra, nó còn đè lên người tôi. Không ngờ Loan xông đến đẩy nó ngã ngửa. Lúc này cô giáo chủ nhiệm chạy đến. Tôi bị phạt vì vô cớ đánh bạn trước. Tôi đành nhận lỗi vì không thể giải thích được nguyên nhân mình đấm bạn Mạnh. Cho dù nó to hơn tôi cao hơn tôi và thật dữ dội. Nghĩ lại chuyện ấy tôi chợt phì cười…

Thế rồi vào đại học, thật tình cờ tôi và Loan cùng vào khoa điện trường Đại học Bách Khoa. Tôi bỗng trở nên cao vọt tới mét bảy. Loan hết tuổi lớn hay sao đó. Tất cả dồn vào đôi mắt đẹp đến mê hồn. Gương mặt trái xoan xinh xắn làm không ít chàng trai cùng lớp nhòm ngó. Một số bạn trai cứ tìm cớ trò chuyện và cười đùa với Loan. Tôi lo sợ mình rất dễ mất Loan nếu không bắt đầu một cái gì đó. Khi tan lớp tôi thường đi cùng Loan. Ai cũng đặt cho tôi một cái tên “Vệ sĩ” không công. Nhưng tôi lại rất vui vì Loan còn nhờ tôi làm nhiều việc mỗi khi lên lớp hay kiểm tra môn học. Khi thì vẽ bản sơ đồ mạch điện. Khi lại đi tìm vật liệu để thiết kế một máy đo tần số. Tôi thêm một niềm hứng thú và say mê học hành nên được bầu làm trưởng lớp trong suốt bốn năm trời. Đến năm thứ hai, tôi chẳng còn gì hạnh phúc hơn khi bất ngờ hôn lên má Loan, trong một lần lên phòng thí nghiệm. Loan tròn mắt nhìn tôi hỏi vì sao lại thế. Tôi định thanh minh vì sao nhưng rồi lại câm như hến, nóng ran cả người. Không ngờ Loan cầm bàn tay tôi nói, sau này đừng có quên nhau nhé, làm tôi sững sờ. Từ đó tôi và Loan yêu nhau cho đến khi bảo vệ tốt nghiệp. 

Chúng tôi hẹn hò, cùng đi xin việc và cùng làm một nơi, rồi xin gia đình cho tổ chức đám cưới. Tôi thì thụt nói với mẹ về tình yêu của mình. Mẹ phát vào lưng tôi, thôi nhất cậu đó, tình tứ với nhau từ khi còn mẫu giáo cơ mà. Tôi ngượng chín cả mặt. Bên nhà Loan cũng vậy. Mọi người đều cho rằng, chúng tôi đúng là một cặp đôi hoàn hảo, hạnh phúc vẹn tròn. Nghe Loan nói lại, trái tim tôi rộn ràng suốt cả tháng, nhiều lúc cứ thừ người không còn biết mình đang nghĩ gì nữa. Lúc này tôi lại chợt nhớ đến cơn mơ hồi còn bé…

Chúng tôi lại lần mò đi tìm nơi để cùng xin việc. Nhưng mọi thứ không thể suôn sẻ như dự định về công việc. Tôi là con trai nên dễ được người ta chấp nhận vì làm ở ngành điện hay phải đi xa. Ngược lại Loan có nhiều khó khăn khi tiếp cận về những yêu cầu cần thiết của nghề nghiệp, vì hay phải đi công tác xa. Xin về phòng kỹ thuật cũng khó. Nhiều lúc muốn chuyển sang làm phòng hành chính đâu có dễ. Vậy là do nhùng nhằng tôi cũng từ chối những cơ hội vì chỉ muốn cùng làm với Loan. Thời gian trôi đi tưởng chừng như bế tắc. Bất ngờ gia đình Loan báo đã xin được việc ở Sở Điện thành phố, nhưng phải đi tăng cường ở trạm điện huyện, thử thách một thời gian. Sau đó mới được chuyển về Sở. Tôi thúc Loan nhận lời để có công việc trước và đành bỏ ước mơ cùng làm một chỗ. Tôi sẽ tìm việc sau cũng được.  

Không ngờ từ đó tôi thất nghiệp dài dài. Loan gọi điện cho tôi dặn, kiên nhẫn một thời gian nữa xem sao, mọi chuyện tương lai sẽ không có gì thay đổi cả. Tôi tặc lưỡi vì không còn cách nào khác. Đành chờ đợi vậy. Sau đó tôi theo bạn đi làm việc sửa chữa vặt để kiếm tiền sinh sống. Nghe nhiều người nói, tôi muốn cưới Loan càng sớm càng tốt. Linh cảm trong tôi có sự mách bảo như các cụ đã dạy: Cưới vợ phải cưới liền tay/ Chập chờn chờ đợi có ngày chia ly. Tôi liền gọi điện sẽ đến gặp Loan để bàn việc làm lễ thành hôn. Nhưng không ngờ Loan lại nói, mọi chuyện không có gì vội, điều cần trước mắt là tôi cần có việc làm chính thức. Hạnh phúc không phải cần bảo đảm bằng vàng, nhưng không thể nhịn đói. Tôi vô cùng ngạc nhiên khi nghe Loan nói, nhưng tôi vẫn quyết định xuống trạm điện ở huyện mà Loan làm ngay chiều hôm đó. Tôi còn mua một gói bánh chín tầng mây mà Loan thích từ khi còn bé mang theo và hy vọng Loan sẽ rất vui.  

Trời bỗng đổ mưa. Mây tụ dày đặc trên cánh đồng mà tôi đi qua. Gió ào ạt thổi từng cơn. Tôi lướt thướt trong bộ áo mưa mỏng, vì không ngờ trời lại nổi dông gió như thế. Nhưng tôi vẫn mải miết đi trên những vũng nước đọng trên đường. Nhiều đoạn đường trơn với những đất đá tràn lan. Chiếc xe máy của tôi ậm ạch đi như bò trên đường, gió rít từng cơn. Lầm lũi vượt qua cơn mưa xối xả, tôi muốn làm cho Loan bất ngờ vì sự có mặt của mình. Và tôi còn nghĩ, Loan sẽ cảm động và đốt lửa cho tôi sưởi. Tôi sẽ cầm tay Loan để lấy hơi ấm từ người mình yêu. Mưa đã ngớt một chút, gió lạnh tràn đến, làm tôi rùng mình buốt sống lưng nhưng tôi rất vui khi trông thấy trạm điện đã hiện ra trước mắt. Tôi rẽ vào phòng thường trực hỏi gặp Loan. Thấy tôi ướt sũng nước, anh bảo vệ vội dẫn tôi vào phòng cho ấm rồi nói, Loan vừa có người đưa ô tô đến đón về thành phố rồi. Tôi ngớ người chưa kịp hỏi thêm, thì anh bảo vệ cười vui vẻ kể; cả tháng nay con ông giám đốc đều đón Loan về nhà, trên thành phố. Anh ta còn bảo chả bao lâu Loan sẽ về Sở làm thôi. Tôi cứng đơ người như chết lặng vì câu chuyện bất ngờ đó. Dường như không thể tin ở tai mình nữa, tôi xin phép ra về ngay, cho dù trời rét đến tê tái.

Tôi không còn tâm trí nào nữa, nhưng vẫn quyết tâm đến thẳng nhà Loan, hỏi cho ra nhẽ. Mẹ của Loan sững người trong giây lát rồi nói Loan chưa về nhà. Bà còn nói chắc có việc gì gấp chăng nên đi đâu đó không thấy gọi điện về nhà. Tôi nói như bắn súng liên thanh rằng, mình vừa xuống trạm điện dưới huyện hay tin con ông giám đốc đã đón Loan về nhà, không biết có đúng thế không? Tôi nghĩ chắc lúc đó mình bức xúc làm cho mẹ Loan lúng túng. Tôi vội lấy máy điện thoại gọi cho Loan nhưng không được. Mẹ Loan lúc này mới thủng thẳng nói, chắc nó theo bạn đi ăn tối rồi, phải hai ba tiếng nữa mới về cũng nên. Bà nhìn tôi ướt sũng như thế một tên ăn trộm vậy và không nói năng gì. Tôi đột ngột bỏ đi, rồi cố tình đứng chờ Loan ở đầu phố. Cơn gió làm tôi lạnh run người. Hai hàm răng lập cập va vào nhau…  

Đúng là phải hai tiếng sau tôi mới thấy bóng chiếc ô tô con vụt qua trước mặt. Không hiểu sao đầu gối tôi khuỵu xuống khi định nổ xe máy đuổi theo. Có lẽ tôi đứng quá lâu và tê dại vì mưa lạnh. Tôi cố xoa nóng đầu gối rồi khập khiễng đi tới. Cánh cửa xe bật mở. Một thanh niên cao lớn bước ra rồi mở cửa cho Loan. Anh ta cầm tay Loan một cách thân mật. Còn Loan cũng nhún người khi anh ta quàng lấy vai. Hai người cùng cười khúc khích. Tôi định lao tới để giữ Loan lại nói chuyện, nhưng không ngờ mẹ của Loan đi ra với nụ cười hể hả, tỏ ra rất vui vẻ. Bàn chân tôi chững lại. Tim tôi đau nhói như có ai đâm một nhát dao. Không thể tin. Chỉ mới có vài tháng thôi mà. 

Ôi con đường xa đầy mưa gió thổi tơi bời lòng tôi. Không thể hét lên. Không thể cầm dao đâm chém. Mặc dù tôi muốn thế lắm. Mối tình thơ mộng từ ấu thơ sao lại có thể mất đi dễ dàng như vậy. Bỗng nhiên tôi giật bắn mình khi thấy Loan quay lại. Nhưng thật ra tôi đã lầm. Nàng quay lại vẫy tay chào anh chàng kia. Nàng nở một nụ cười mà tôi đã từng ấp ủ trong con tim mấy mươi năm qua. Riêng bà mẹ Loan đá mắt về phía tôi. Có lẽ bà đã phát hiện ra tôi và ném ra một cái nhìn đầy đe dọa. Đúng lúc này mưa lại đổ mau hơn. Tôi như đông cứng giữa cơn gió lạnh tràn về. 
(0) Bình luận
  • Tiếng “tút tút” cuối cùng
    Xóm Tìm nằm nép mình bên dòng sông Trà Lý, nơi bầu trời dường như sà xuống thấp hơn, và mùi bùn non cứ thế quyện vào hơi thở, vào máu thịt của những người dân lam lũ. Ở cái xóm nhỏ ven đê này, mỗi buổi sáng, vào lúc sáu giờ, một chuỗi âm thanh quen thuộc “tút tút…” lại vang lên từ chiếc loa truyền thanh của xã đặt trên đỉnh cột làm từ một cây xoan già.
  • Cuộc phiêu lưu của chì gầy
    Tôi nằm vạ vật ở quầy bán văn phòng phẩm đã lâu mà chẳng cô cậu học sinh nào đoái hoài. Lớp bụi thời gian phủ lên thân thể gầy còm khiến tôi ngứa ngáy, khó chịu. Nhìn các bạn bút chì cùng trang lứa được đón về trong niềm hân hoan, tôi “gato” lắm. Nhiều lần tôi muốn nhào ra khỏi hộp hét lớn “bút chì gầy ở đây nè!” rồi lại thất vọng khi người ta chọn mấy chị bút máy xinh đẹp, anh bút xóa vạm vỡ hay các bạn bút bi sặc sỡ.
  • Phở Đệ Nhất Thanh - Truyện ngắn của Huỳnh Trọng Khang
    Con vàng anh yếm cam nghiêng đầu rỉa cánh. Trong ánh nhập nhoạng của ngày vừa vào sáng, nhúm lông vũ bé bỏng như đốm lửa hoang dã bập bùng trong chiếc lồng treo trước nhà chú Xè.
  • Trao giải 11 tác phẩm xuất sắc “Truyện ngắn Sông Hương 2024”
    Ban tổ chức đã trao giải 11 tác phẩm xuất sắc cho cuộc thi “Truyện ngắn Sông Hương 2024” do Tạp chí Sông Hương phát động.
  • Thiền đào
    Chàng vẫn âm thầm dõi theo những bài viết của nàng và không bỏ sót bất kỳ phóng sự nào về nàng. Đôi mắt nàng khi bảy tuổi hay của bây giờ vẫn vậy. Xoáy xiết, ám ảnh. Nhấn chàng xuống đỉnh vực. Vẫy vùng. Ngộp thở. Toàn thân không trọng lượng. Đôi vực sâu đồng tử đã xoáy chàng đến một nơi quen thuộc. Là dinh đào, khi ấy chàng đang ở tuổi mười ba.
  • Ăn Tết nay yêu Tết xưa
    Đợt rét ngọt đầu tiên của tháng Chạp đã luồn qua khe cửa, bà Ngân thoáng rùng mình khi trở dậy vào sáng sớm. Loẹt quẹt đi xuống bếp, rót đầy một cốc nước gừng nóng sực đã ủ sẵn trong bình, bà vừa xuýt xoa uống vừa nhẩm tính xem Tết năm nay nên sắm sửa những thức gì. Kỳ thực, quanh đi quẩn lại, năm nào bà cũng bày biện từng ấy món quen thuộc. Nhưng cái việc nôn nao nghĩ suy về cái Tết sắp đến mới ngọt ngào làm sao, nhất là khi năm nay gia đình bà có thêm cô con dâu mới.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Lễ Quốc khánh tại Thủ đô Hà Nội: Biểu tượng văn hóa sống động, nghĩa tình, thanh lịch, văn minh
    Thủ đô Hà Nội đang trong những ngày mùa Thu lịch sử, với rất nhiều hoạt động kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh mà trọng tâm là Lễ diễu binh, diễu hành vào ngày 2/9. Đây không chỉ là ngày lễ lớn của dân tộc, mà còn là dịp để Thủ đô khẳng định đây không chỉ là nơi ghi dấu lịch sử, mà còn là biểu tượng văn hóa sống động, nghĩa tình và thanh lịch – xứng đáng là “trái tim” của cả nước.
  • Ngoại giao trong kỷ nguyên vươn mình của dân tộc
    Đồng chí Lương Cường - Ủy viên Bộ Chính trị, Chủ tịch Nước Cộng hòa XHCN Việt Nam vừa có bài viết “Ngoại giao Việt Nam - 80 năm xây dựng, trưởng thành cùng đất nước” nhân Kỷ niệm 80 năm Ngày thành lập ngành ngoại giao (28/8/1945 – 28/8/2025). Tạp chí Người Hà Nội trân trọng trích đăng nội dung “Ngoại giao trong kỷ nguyên vươn mình của dân tộc” trong toàn văn bài viết của Chủ tịch nước Lương Cường.
  • “Công cuộc đổi mới, tư duy mới, thực tiễn mới”: Kiến giải sâu sắc nhiều vấn đề lý luận và thực tiễn
    Trước khi trở thành chính khách, tác giả Phạm Quang Nghị từng là chiến sĩ trực tiếp chiến đấu nơi chiến trường Nam Bộ, đồng thời ông còn là nhà báo, nhà văn, nhà nghiên cứu có tâm có tầm dành cả cuộc đời cống hiến cho sự nghiệp đấu tranh giải phóng dân tộc, xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Những trải nghiệm thực tế sâu sắc cùng vốn sống phong phú đã hun đúc trong ông một tầm nhìn rộng mở và cả những trăn trở với thời cuộc.
  • [Podcast] Bánh gối - Dấu ấn văn hóa trong ẩm thực đường phố Hà Nội
    Trải qua thăng trầm thời gian, kho tàng ẩm thực Hà Nội ngày thêm phong phú, đa dạng và trong mỗi thức quà có cả những nét văn hóa, lối sống và cả tâm hồn người Tràng An. Hà Nội ngàn năm văn hiến không chỉ có phở, bún riêu, trà sen hồ Tây, bánh chưng Tranh Khúc hay cốm làng Vòng mà còn nhiều món ngon, vừa đậm vị vừa khiến người ta xao xuyến, nhớ mãi. Sự khéo léo, sáng tạo, biến tấu từ những nguyên liệu quen thuộc để tạo nên hương vị độc đáo là minh chứng cho sự đa dạng của ẩm thực Hà thành. Và giữa vô vàn món ngon ấy, bánh gối – thứ bánh dân dã, giản dị vẫn luôn là món ăn gợi nhắc đến sự tinh tế, khéo léo của người Hà Nội.
  • Ra mắt tập thơ "Bốn mùa cờ bay" của tác giả Huỳnh Mai Liên
    “Bốn mùa cờ bay” của tác giả Huỳnh Mai Liên ra mắt đúng dịp kỷ niệm 80 năm Quốc khánh 2/9, là một hải trình đến Trường Sa bằng thơ đầy rung cảm, như một con sóng nhỏ, hòa vào tình yêu lớn của dân tộc trong dấu mốc thiêng liêng của Tổ quốc.
Đừng bỏ lỡ
  • Xã Hồng Vân rực rỡ sắc màu làng quê mừng 80 năm Quốc khánh 2/9
    Những ngày cuối tháng Tám lịch sử, trên khắp các tuyến đường của xã Hồng Vân (TP Hà Nội), không khí rộn ràng, tươi mới hiện hữu qua hình ảnh cờ Đảng, quốc kỳ rực rỡ sắc đỏ. Người dân đi qua ai nấy đều ngỡ ngàng, xúc động và mừng vui khi thấy làng quê thân thuộc được khoác lên tấm áo mới giàu sức sống.
  • Ứng dụng “A80 - Tự hào Việt Nam”: Hỗ trợ tra cứu chuỗi hoạt động dịp Quốc khánh 2/9
    Ứng dụng “A80 - Tự hào Việt Nam” cập nhật chi tiết thông tin về chương trình triển lãm, nghệ thuật, diễu binh kèm theo hướng dẫn tham gia và các lưu ý cần thiết.
  • Lan tỏa ý thức, chung tay bảo vệ môi trường trong đại lễ Quốc khánh 2/9
    Những ngày tháng Tám lịch sử, Thủ đô Hà Nội khoác lên mình diện mạo mới rực rỡ và tràn đầy sức sống với hàng triệu sắc đỏ cờ Tổ quốc tung bay trên nền trời xanh, tạo nên khung cảnh trang nghiêm và thiêng liêng, khơi dậy niềm tự hào, xúc động sâu lắng trong trái tim mỗi người dân.
  • Không khí Tháng Tám rực rỡ trên từng góc phố Tây Hồ
    Trong những ngày tháng Tám lịch sử, khi cả nước hướng về kỷ niệm 80 năm Quốc khánh 2/9, khắp các tuyến phố của Thủ đô Hà Nội đều rộn ràng sắc đỏ sao vàng. Tại phường Tây Hồ, những lá cờ Tổ quốc tung bay kiêu hãnh trên từng ngõ nhỏ, con hẻm, tạo nên bức tranh rực rỡ, chan chứa niềm tự hào dân tộc và tinh thần chuẩn bị cho ngày lễ trọng đại của đất nước.
  • Hà Nội miễn vé xe buýt và đường sắt đô thị dịp Quốc khánh 2/9
    UBND TP Hà Nội quyết định miễn tiền vé sử dụng các phương tiện vận tải hành khách công cộng có trợ giá, gồm xe buýt và đường sắt đô thị trong bốn ngày từ 30/8- 2/9/2025.
  • Khát vọng phát triển, xây dựng người Kim Liên thanh lịch, văn minh
    Đại hội đại biểu Đảng bộ phường Kim Liên lần thứ I, nhiệm kỳ 2025-2030 diễn ra ngày 22/8 với chủ đề “Phát huy truyền thống lịch sử, văn hóa, anh hùng, sức mạnh đại đoàn kết toàn dân; kỷ cương, sáng tạo, trách nhiệm".
  • Chương trình nghệ thuật đặc biệt “Hà Nội - Sáng mãi khát vọng Việt Nam”
    Chương trình là lời tri ân sâu sắc tới các thế hệ đi trước - những người đã hiến dâng tuổi trẻ và xương máu cho nền độc lập, tự do của Tổ quốc. Đồng thời, tôn vinh những thành tựu nổi bật, toàn diện và bền vững mà đất nước nói chung và Thủ đô Hà Nội nói riêng đã đạt được, đặc biệt sau 40 năm đổi mới.
  • "Nhà tôi có treo một lá cờ" - MV mới của Hà Anh Tuấn rợp sắc cờ đỏ, gợi niềm tự hào Việt Nam
    Ca khúc "Nhà tôi có treo một lá cờ" là bài hát trong MV mới của ca sĩ Hà Anh Tuấn. Ca khúc chứa chan tình yêu dành cho Quốc kỳ của người Việt Nam. Đồng thời là lời tri ân đến các thế hệ cha anh đã hy sinh vì độc lập, tự do; đồng thời gửi gắm thông điệp về niềm tự hào và trách nhiệm của thế hệ hôm nay trong hành trình dựng xây đất nước.
  • [Podcast] Cổng trại bảo an binh – Dấu ấn ngày toàn thắng
    Mùa thu năm 1945, Hà Nội rợp cờ đỏ sao vàng, khắp phố phường vạn người như một cùng cất tiếng hô vang “Độc lập – Tự do”, đánh dấu thắng lợi vĩ đại của Cách mạng tháng Tám. Trải qua tám thập kỷ, nhiều di tích từ mùa thu năm ấy vẫn còn hiện hữu giữa đời sống hôm nay, kể lại câu chuyện của một Thủ đô Anh hùng của đất nước Việt Nam anh hùng. Trong dòng chảy ấy, Cổng Trại Bảo An binh chính là dấu tích của cuộc Tổng khởi nghĩa Cách mạng tháng Tám năm 1945 - một sự kiện lịch sử trọng đại của đất nước.
  • "Hạt giống hạnh phúc" - Phim tài liệu đặc biệt về tình hữu nghị Việt Nam và Cuba phát sóng tối 2/9
    Bộ phim tài liệu với tên gọi "Hạt giống hạnh phúc" sẽ được phát sóng vào 20h10 tối 2-9-2025 trên kênh VTV1. Cùng thời điểm này, Truyền hình Quốc gia Cuba - Cubavisión cũng phát sóng bộ phim đặc biệt này, mở ra một dấu mốc hiếm có trong lịch sử hợp tác truyền hình giữa hai nước.
Đường xa ướt mưa
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO