Nhà thơ Thanh Hiên sinh năm 1953. Quê ở Việt Yên, Bắc Giang, hiện sống tại Hà Nội. Chị là Thạc sĩ chuyên ngành Kỹ thuật Điện, từng tốt nghiệp Đại học Ba Lan năm 1976, đã giảng dạy tại các trường: Đại học Bách khoa Hà Nội, Đại học Hàng hải Hải Phòng và Đại học Giao thông TP. Hồ Chí Minh; Nhà thơ Thanh Hiên có nhiều thơ, truyện ngắn đăng trên các báo và tạp chí. Báo Người Hà Nội xin giới thiệu một số bài thơ của chị trong tập Một trời thương nhớ, xuất bản năm 2003.
Chùm thơ hoa Tết
Mai vàng em hãm từ mười lăm
Sáng ba mươi Tết hoa điểm cành
Mùng một rực vàng như nắng mới
Sài Gòn ơi! Nhớ một chút đông.
Năm ấy ta nghèo, chơi đào ta
Gầy guộc cành vươn đến trần nhà
Chúm chím hoa cười trong đêm vắng
Hà Nội ơi! Ước gì ta đừng xa.
Em không còn là ngọn lửa
Em một thời như ngọn lửa
Có thể đốt tan cả những cánh rừng
Gặp anh, em trở thành ngọn gió
Hiền hòa ca hát cánh rừng anh.
Em một thời như thác lũ
Có thể cuốn phăng tất cả cây rừng
Gặp anh, em trở thành dòng suối nhỏ
Chảy êm đềm, âu yếm cánh rừng anh.
Em một thời ồn ào đến thế
Gặp anh, trở thành cô gái nhỏ
Dịu dàng không nói đi bên anh
Em một thời tưởng trái tim khép cửa
Bất ngờ run rẩy trước anh
Và thế là âm thầm em đã
Trao cho anh tất cả tâm hồn
Và anh có biết anh đã
Cho em trở lại chính mình.
Bài ca của biển
Anh chưa nói với em điều gì
Chỉ dẫn em đi trên cát vàng Ban-tích
Gió biển thổi, tóc em bay xòa xuống mặt
Anh dịu dàng gạt tóc em ra
Em ngước nhìn lên, làm anh bối rối
Và trong phút giây rất vội
Anh nắm chặt bàn tay em
Định nói điều gì, anh lại lặng yên
Anh sợ phá tan khoảng trời yên tĩnh
Anh sợ phá tan âm thanh từ sự yên lặng
Âm thanh không phải bằng lời
Âm thanh tự trái tim.
Cát biển vàng in dấu chân em
Sóng biển lô xô, dạt dào, âu yếm
Cánh rừng dương rủ bóng
Nói những điều thủ thỉ tự ngàn năm.
Anh chưa nói với em điều gì
Cứ dẫn em đi qua rừng vô tận
Nghe biển rì rầm vỗ sóng
Ơi biển chiều Ban-tích bình yên
Bài ca của biển, bài ca của anh và em
Bài ca không phải bằng lời
Bài ca tự trái tim.
Một trời thương nhớ
Một trời tuyết trắng mênh mang
Một trời thương nhớ, nhớ thương một trời
Tha hương đi giữa dòng đời
Buồn vui thì cũng xứ người mà thôi.
Bông hoa mua ngày xưa
Ngày xưa, ngày xưa ấy
Em đã ngồi cạnh anh
Bên chiếc bàn gỗ nhỏ
Hai đứa thường học chung.
Đôi mắt em sáng trong
Nụ cười hồn nhiên quá
Tóc ngang vai để xõa
Anh thường đùa: bé con.
Thế giới nhỏ của em
Là hoa mua trinh trắng
Em ép vào trang sách
Em ép vào trang thơ.
Còn thế giới của anh
Thế giới của người lớn
Anh đùa: em sao biết
Em chỉ là bé con.
Có một buổi chiều mưa
Anh vô tình cầm vở
Chép tặng em bài thơ
Em lấy bông hoa mua
Ép vào trang thơ ấy.
Rồi thời gian trôi qua
Hai đứa mình hai ngả
Em đi vào quá khứ
Em đi vào lãng quên.
Bất ngờ gặp lại em
Anh lặng người bỡ ngỡ
Còn đâu cô gái nhỏ
Anh thường đùa bé con.
Em đọc lại cho anh
Bài thơ ngày xưa ấy
Thế mà anh chẳng nhớ
Thế mà anh đã quên
Một trò đùa trẻ con
Thế mà em đã nhớ
Thế mà em không quên!
Em kể lại cho anh
Giấc mơ ngày xưa ấy
Đôi mắt vẫn trong sáng
Em vẫn còn chép thơ
Bông hoa mua ngày xưa
Ép vào trang thơ mới.
Còn anh, anh biết nói
Cùng em điều gì đây
Đi suốt cuộc đời dài
Không tìm ra hạnh phúc
Trái tim anh cô độc
Tâm hồn anh bơ vơ.
Đến bây giờ anh biết
Tất cả đã muộn rồi
Đến bây giờ anh biết
Em đã xa, xa vời...
Ngày xưa, ngày xưa ấy
Em đã ngồi cạnh anh
Nhưng mà em không nói
Còn anh, anh không biết
Để ngàn đời nuối tiếc
Một ngày xưa, ngày xưa...