Ngày bé, nước trong nồi đã sôi lần thứ hai, mẹ gọi chúng tôi đổ thêm nước mà vẫn chưa thấy bóng dáng bố tôi về để đổ gạo vào nồi. Nắng tháng bảy, đói cồn cào, nhớ cái trường học tranh tre xác xơ bão gió, chúng tôi lấy những quả mồng tơi chín mà dồn lại, bóp vỡ. Lạ thay, màu tím như mực ấy lại náo nức lại vỗ về qua cơn đói. Ngày ấy, dân làng tôi thế hệ nào cũng sợ mùa giáp hạt thấy mồng tơi mọc xanh mướt rợn ngợp, như điềm báo cái nghèo, cái đói hẵng còn dài.