Nụ hôn gió

17/07/2017 10:44

... Mới đấy, mà đã xôn xao không khí của một năm mới. Gió. Nắng . Hoa... Thì dù sao , tiết xuân đã lấp ló ở đâu đó , trên đầu cành hoa đào, hay đọng trên những búp hồng xinh chúm chím bên vườn, và có thể chăng còn ở nơi những cây quất xum xít chùm quả non long lanh trong nắng ấm. Hơi thở nồng nàn của thiên nhiên đang gọi tình.

Nụ hôn gió

 Hinh ảnh ông già Nô-en của mọi người  vẫn còn đang gõ cửa từng nhà và trao những món quà xinh xinh cho con trẻ.  Em cũng được anh tặng món  quà từ phương xa . Ôi !Từ hòn đảo  nơi cuồng phong bão táp ấy, em  biết rằng  anh đang ngày đêm đứng trên vọng gác. Nhìn ra khơi xa và trái tim anh luôn luôn đập rộn ràng với nhịp sống quê hương. Vì ở nơi đây có mái nhà ấm cúng với cha mẹ thân thương đang ngóng tin anh. Và em. Nụ hôn gió ấy em đã nhận từ phương anh với những hình dung mãnh liệt xiết bao.

Đó là lời của gió, của sóng và của ánh sáng muôn vì sao bay về. Em nhận cùng với muôn vàn mong nhớ anh. Trong giấc mơ huyền ảo em chợt nghe tiếng gõ cửa... Thì  ra đó là ánh mắt anh nồng ấm đang ôm choàng lấy em. Đúng là nụ hôn thần bí của tình yêu từ đảo xa bay về. Ông già Nô-en của em ạ. Món quà may mắn đã đến với em trong một sớm mai tinh khôi tràn đầy nắng. Em như được chở che, nương tựa ở nơi anh, tình yêu của em ấm áp, bình yên...

Tôi đang mơ màng, nửa tỉnh nửa mê, thì Hương gọi toáng lên:

            -Này kẻ mơ mộng đậy thôi ra bưu điện gửi thư đi

  Tôi cuống quýt ngồi bật dậy:

              -Thôi chết, tớ chưa kịp viết thư

       Nó chì chiết:

             -Thế  cơ đấy. viết đi!

        Tôi cười rồi vội vàng lấy giấy bút ra nhưng lại thẫn thờ chưa biết bắt đầu như thế nào. Hương cười xoè, khoe cái lúm đồng tiền xinh xắn, rồi bất ngờ hét to:

             -  Ôi! Thế là sắp tết rồi. Về với mẹ thôi

      Tôi phì cười nhìn Hương, vẫn loắt choắt ngộ nghĩng. Đã  là sinh viên năm thứ ba rồi  mà nom vẫn như học sinh trung học phổ thông vậy. Lúc cười đấy, lại khóc ngay thôi vì nhớ nhà. Nó vớ lấy cây  Ghi-ta, búng nhẹ từng giây và khe khẽ hát:

                              “Quê nhà tôi ơi. Ba Vì xanh thắm ...”

Tôi bồi hồi với giai điệu  bài hát, và bất ngờ câu mở đầu cho bức thư gửi cho anh chợt đến. Tôi viết  nắn nót:

             “ Em đã  mơ thấy anh. Đã ba năm rồi. Em vẫn mơ như thế. Trên vọng gác nơi tiền tiêu ấy ánh mắt anh luôn hướng về quê hương và em...”

         Cứ thế tôi mải miết ghi lại những gì mà tôi mong mỏi, những điều  thầm thì từ nơi anh vỗ về. Lúc này Hương hát vang hơn, giai điệu da diết làm tôi bâng khuâng với nụ hôn gió từ nơi biển xa, tôi viết những lời cuối thư cho anh rằng:

“Ông già Nô-en của em. Nụ hôn gió mà anh gửi tặng em qua nắng ấm trong lành của một ban mai đầu năm. Em xin...”

        Vùa dứt bài hát, Hương ôm lấy tôi im lặng. Nếu tôi một câu gì đó về quê hương, về mẹ chắc nó sẽ bật khóc. Tôi biết chứ, nên chỉ nói bâng quơ một câu:

            -  Nụ hôn gió

               -  Gì cơ? Nó thì thầm hỏi tôi

         Tôi chỉ ra phía ngoài. Sân trường tràn đầy nắng. Một cơn gió lùa vào phòng mở tung cánh cửa như một lời chào vậy. Tôi vội vàng nói :

                 - Đấy!  Nụ  hôn gió!

          Hương nhìn tôi ngơ ngác. Một ngày mới và một món quà đầu năm đã vương trên má tôi Nụ... hôn... gió...

(0) Bình luận
  • Tiếng “tút tút” cuối cùng
    Xóm Tìm nằm nép mình bên dòng sông Trà Lý, nơi bầu trời dường như sà xuống thấp hơn, và mùi bùn non cứ thế quyện vào hơi thở, vào máu thịt của những người dân lam lũ. Ở cái xóm nhỏ ven đê này, mỗi buổi sáng, vào lúc sáu giờ, một chuỗi âm thanh quen thuộc “tút tút…” lại vang lên từ chiếc loa truyền thanh của xã đặt trên đỉnh cột làm từ một cây xoan già.
  • Cuộc phiêu lưu của chì gầy
    Tôi nằm vạ vật ở quầy bán văn phòng phẩm đã lâu mà chẳng cô cậu học sinh nào đoái hoài. Lớp bụi thời gian phủ lên thân thể gầy còm khiến tôi ngứa ngáy, khó chịu. Nhìn các bạn bút chì cùng trang lứa được đón về trong niềm hân hoan, tôi “gato” lắm. Nhiều lần tôi muốn nhào ra khỏi hộp hét lớn “bút chì gầy ở đây nè!” rồi lại thất vọng khi người ta chọn mấy chị bút máy xinh đẹp, anh bút xóa vạm vỡ hay các bạn bút bi sặc sỡ.
  • Phở Đệ Nhất Thanh - Truyện ngắn của Huỳnh Trọng Khang
    Con vàng anh yếm cam nghiêng đầu rỉa cánh. Trong ánh nhập nhoạng của ngày vừa vào sáng, nhúm lông vũ bé bỏng như đốm lửa hoang dã bập bùng trong chiếc lồng treo trước nhà chú Xè.
  • Trao giải 11 tác phẩm xuất sắc “Truyện ngắn Sông Hương 2024”
    Ban tổ chức đã trao giải 11 tác phẩm xuất sắc cho cuộc thi “Truyện ngắn Sông Hương 2024” do Tạp chí Sông Hương phát động.
  • Thiền đào
    Chàng vẫn âm thầm dõi theo những bài viết của nàng và không bỏ sót bất kỳ phóng sự nào về nàng. Đôi mắt nàng khi bảy tuổi hay của bây giờ vẫn vậy. Xoáy xiết, ám ảnh. Nhấn chàng xuống đỉnh vực. Vẫy vùng. Ngộp thở. Toàn thân không trọng lượng. Đôi vực sâu đồng tử đã xoáy chàng đến một nơi quen thuộc. Là dinh đào, khi ấy chàng đang ở tuổi mười ba.
  • Ăn Tết nay yêu Tết xưa
    Đợt rét ngọt đầu tiên của tháng Chạp đã luồn qua khe cửa, bà Ngân thoáng rùng mình khi trở dậy vào sáng sớm. Loẹt quẹt đi xuống bếp, rót đầy một cốc nước gừng nóng sực đã ủ sẵn trong bình, bà vừa xuýt xoa uống vừa nhẩm tính xem Tết năm nay nên sắm sửa những thức gì. Kỳ thực, quanh đi quẩn lại, năm nào bà cũng bày biện từng ấy món quen thuộc. Nhưng cái việc nôn nao nghĩ suy về cái Tết sắp đến mới ngọt ngào làm sao, nhất là khi năm nay gia đình bà có thêm cô con dâu mới.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Nụ hôn gió
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO