Hinh ảnh ông già Nô-en của mọi người vẫn còn đang gõ cửa từng nhà và trao những món quà xinh xinh cho con trẻ. Em cũng được anh tặng món quà từ phương xa . Ôi !Từ hòn đảo nơi cuồng phong bão táp ấy, em biết rằng anh đang ngày đêm đứng trên vọng gác. Nhìn ra khơi xa và trái tim anh luôn luôn đập rộn ràng với nhịp sống quê hương. Vì ở nơi đây có mái nhà ấm cúng với cha mẹ thân thương đang ngóng tin anh. Và em. Nụ hôn gió ấy em đã nhận từ phương anh với những hình dung mãnh liệt xiết bao.
Đó là lời của gió, của sóng và của ánh sáng muôn vì sao bay về. Em nhận cùng với muôn vàn mong nhớ anh. Trong giấc mơ huyền ảo em chợt nghe tiếng gõ cửa... Thì ra đó là ánh mắt anh nồng ấm đang ôm choàng lấy em. Đúng là nụ hôn thần bí của tình yêu từ đảo xa bay về. Ông già Nô-en của em ạ. Món quà may mắn đã đến với em trong một sớm mai tinh khôi tràn đầy nắng. Em như được chở che, nương tựa ở nơi anh, tình yêu của em ấm áp, bình yên...
Tôi đang mơ màng, nửa tỉnh nửa mê, thì Hương gọi toáng lên:
-Này kẻ mơ mộng đậy thôi ra bưu điện gửi thư đi
Tôi cuống quýt ngồi bật dậy:
-Thôi chết, tớ chưa kịp viết thư
Nó chì chiết:
-Thế cơ đấy. viết đi!
Tôi cười rồi vội vàng lấy giấy bút ra nhưng lại thẫn thờ chưa biết bắt đầu như thế nào. Hương cười xoè, khoe cái lúm đồng tiền xinh xắn, rồi bất ngờ hét to:
- Ôi! Thế là sắp tết rồi. Về với mẹ thôi
Tôi phì cười nhìn Hương, vẫn loắt choắt ngộ nghĩng. Đã là sinh viên năm thứ ba rồi mà nom vẫn như học sinh trung học phổ thông vậy. Lúc cười đấy, lại khóc ngay thôi vì nhớ nhà. Nó vớ lấy cây Ghi-ta, búng nhẹ từng giây và khe khẽ hát:
“Quê nhà tôi ơi. Ba Vì xanh thắm ...”
Tôi bồi hồi với giai điệu bài hát, và bất ngờ câu mở đầu cho bức thư gửi cho anh chợt đến. Tôi viết nắn nót:
“ Em đã mơ thấy anh. Đã ba năm rồi. Em vẫn mơ như thế. Trên vọng gác nơi tiền tiêu ấy ánh mắt anh luôn hướng về quê hương và em...”
Cứ thế tôi mải miết ghi lại những gì mà tôi mong mỏi, những điều thầm thì từ nơi anh vỗ về. Lúc này Hương hát vang hơn, giai điệu da diết làm tôi bâng khuâng với nụ hôn gió từ nơi biển xa, tôi viết những lời cuối thư cho anh rằng:
“Ông già Nô-en của em. Nụ hôn gió mà anh gửi tặng em qua nắng ấm trong lành của một ban mai đầu năm. Em xin...”
Vùa dứt bài hát, Hương ôm lấy tôi im lặng. Nếu tôi một câu gì đó về quê hương, về mẹ chắc nó sẽ bật khóc. Tôi biết chứ, nên chỉ nói bâng quơ một câu:
- Nụ hôn gió
- Gì cơ? Nó thì thầm hỏi tôi
Tôi chỉ ra phía ngoài. Sân trường tràn đầy nắng. Một cơn gió lùa vào phòng mở tung cánh cửa như một lời chào vậy. Tôi vội vàng nói :
- Đấy! Nụ hôn gió!
Hương nhìn tôi ngơ ngác. Một ngày mới và một món quà đầu năm đã vương trên má tôi Nụ... hôn... gió...