
Đoạn kết của chiến tranh
Cuộc gặp này tất cả là các mẹ
Với một tên gọi chung:
Mẹ Việt Nam Anh hùng!
Khi nghe câu hát nói về nỗi đau
Nhiều mẹ khóc.
Người mẹ tuổi chín mươi
Đã rút khăn
Thấm nước mắt
Cho người mẹ tuổi bảy mươi.
Người mẹ có năm người con hy sinh
Đỡ người mẹ có ba người con hy sinh
Ngồi thẳng dậy!
Không có mẹ nào báo công
Không mẹ nào kể về mất mát
Tất cả các mẹ chỉ lặng im nghe hát.
Những ca sĩ gục xuống đầu gối mẹ
Những câu thơ lả xuống đầu gối mẹ
Tiếng hát rung trên đầu gối mẹ!
Các mẹ ra về
Hoa để lại phía sau
Quả để lại phía sau
Để lại phí sau hương thơm và vị ngọt
Các mẹ dìu nhau đi!
Khi nào buồn ta lại ra sông
Khi nào buồn ta lại ra sông
thả hồn xuống nghe từng con sóng hát
nghe hạt phù sa đầu thai trong mạch đất
tượng hình lên chim hạc, trống đồng
ai đề thơ trên vách đá hang Rồng
ai thả nhạc lên đỉnh cao núi Ngọc
ta mở cả nghìn năm ra đọc
cuống nhau truyền đời trước nối đời sau
mấy chục điệu hò mồ hôi đẫm sang nhau
hương lúa chín trĩu hai bờ sóng vỗ
truyện Trạng Quỳnh đóng làm thuyền vượt lũ
ngâm Cáo Bình Ngô vượt thử thách gian nan
sông biết lòng ta chỗ nào bão đã tan
chỗ nào lòng ta còn trong tâm chấn
chỗ nào thơ ta chưa nhập vào biển lớn
tự xé mình lột xác mở buồm dong
khi nào buồn ta lại ra sông
từng giọt máu được hết mình lộng gió
nghe hồn quê rung nhạc từng lá cỏ
tiếng huầy dô dội nắng đôi bờ.