Họa sĩ Vũ Xuân Dương: Và  những cơn mưa mát là nh từ hội họa

Phạm Quỳnh An| 16/06/2015 11:36

NHN Online - Nhiệt tình, tâm huyết trong công việc, với bạn bè, anh luôn mở rộng lòng và  là m tất cả những gì có thể nếu ai đó cần giúp đỡ. Khi vẽ, những sắc mà u trên cây cọ của anh chạm đến những điửu th?m sâu nhất trong tâm hồn, những chiêm nghiệm mà  khi trải qua quá nử­a cuộc đời anh mới thấm thía được. Tranh anh phảng phất nỗi buồn và  đằm sâu tính triết lý. Аó là  Vũ Xuân Dương, một họa sĩ của thà nh phố Nam Аịnh, đồng thời cũng là  hội viên Hội Mử¹ thuật Việt Nam.

Trải lòng cùng giá vẽ, bảng mà u

           Sinh năm 1956 tại Nam Аịnh, sau một thời gian tham gia quân ngũ, Vũ Xuân Dương thi đậu và o Khoa Hội họa, Аại học Mử¹ thuật Việt Nam rồi tốt nghiệp và o năm 1990 với điểm số thủ khoa. Trở vử quê, anh được nhận và o giảng dạy tại trường Cao đẳng Văn hóa nghệ thuật Nam Аịnh. Аến năm 2000 anh học tiếp cao học tại Аại học Mử¹ thuật Việt Nam, chuyên ngà nh Аồ họa. Năm 2003, tốt nghiệp chương trình thạc sử¹, Xuân Dương tiếp tục công việc cũ của mình cho đến năm 2011 được thuyên chuyển vử Hội Văn học nghệ thuật tỉnh. Hiện anh là  Phó Chủ tịch Hội kiêm Trưởng ban Mử¹ thuật, đồng thời cũng là  Chi hội trưởng Chi hội Mử¹ thuật của Hội Mử¹ thuật Việt Nam tại Nam Аịnh.

Tác phẩm của họa sĩ Vũ Xuân Dương.

          Thời gian là m giảng viên của trường Cao đẳng Văn hóa nghệ thuật Nam Аịnh (những năm 2000 “ 2005), Xuân Dương vẽ nhiửu lắm. Anh say sưa thử­ mình trên các loại chất liệu, đặc biệt là  sơn dầu và  bột mà u. Ban ngà y đi dạy học, anh phải tranh thủ vẽ và o ban đêm. Có những đêm, dưới ánh điện bạc mà u của căn nhà  nhử ấm cúng, Vũ Xuân Dương đã thức trắng bởi niửm đam mê không cho anh chợp mắt. Những bức sơn dầu như Ký ức thời chiến, à‚m vang ngà y mùa, Sức sống, Hoa súng sớm, Phố chợ sau cơn mưa, Thiếu nữ mùa xuân, Nhớ vử Trường Sơn hay những bức bột mà u như Hướng thiện và  một và i bức chân dung vẽ vợ con... đã ra đời trong những đêm như thế. Аử tà i của Xuân Dương thời kử³ nà y thường là  đử tà i cách mạng hay phong cảnh, chân dung. Nét vẽ của anh nhẹ nhà ng, lãng mạn, mà u sắc hà i hòa, tinh tế, đẹp mắt. Mọi người xung quanh yêu mến và  tự hà o vử anh, khi tên Vũ Xuân Dương được xướng trong những giải thưởng mử¹ thuật của Hội Mử¹ thuật Việt Nam và  của tỉnh Nam Аịnh.

          Nhưng rồi, cuộc đời nhiửu khi mang đến những điửu chúng ta không ngử tới. Có vẻ như tất cả đửu là  định mệnh, Vũ Xuân Dương nói với một nụ cười thoáng nỗi buồn. Cuộc hôn nhân mà  anh ra sức hy vọng và  vun vén cũng đến lúc tan vỡ. Tất cả đã ra đi, những nụ cười ấm áp thuở nồng nà n, những chăm chút lo toan và  khao khát, những mâu thuẫn giằng xé tâm can, những bức tranh lấp lánh  mà u hạnh phúc... Tất cả đã ra đi, chỉ còn lại anh với một nỗi chống chếnh hoang vắng dường như không gì bù lấp được. Thời gian đó tôi phải đối diện với nỗi buồn sâu thẳm nhất, Xuân Dương nói.

          Thế rồi hội họa đã bù lấp cho anh, cái khoảng trống sâu thẳm phía sau nỗi đau và  mất mát. Anh lao và o vẽ, không nhiửu như thời kử³ trước, nhưng đủ để xoa dịu nỗi buồn. Công việc mới ở Hội cũng giúp Xuân Dương giải tửa nỗi lòng. Anh trút tất cả lên giá vẽ, bảng mà u. Ở đó nỗi buồn men theo từng mà u sắc mà  vượt thoát ra khửi lồng ngực, trái tim. Xuân Dương chia sẻ: Tôi cần phải vẽ hơn bất cứ lúc nà o. Nỗi hoang vắng trong lòng tôi giống như một sa mạc khô cằn, và  hội họa đã cho tôi thửa cơn khát.

Cơn mưa mát là nh từ hội họa

          Cũng đến lúc tất cả qua đi. Nỗi buồn, rồi cũng đến lúc tạ từ nó. Một bức tranh mang tên Tạ từ đã diễn tả được hết nỗi lòng của người họa sĩ lúc bấy giử. Như để nhắc nhở chính mình, cũng là  khi anh nhận thấy mình đã có thể vượt qua nỗi buồn sâu thẳm ấy để bắt đầu lại cuộc sống, Xuân Dương đã đặt tất cả và o trong khuôn vải: nỗi buồn còn vương vấn, niửm bình thản đón nhận, khao khát được bay lên và  hy vọng... Bức Tạ từ được vẽ theo phong cách biểu hiện và  trừu tượng, đã được tặng thưởng của Hội Mử¹ thuật Việt Nam năm 2012. Một tác phẩm khác, bức Ranh giới, cũng là  một thà nh công của Xuân Dương trong lối thể hiện mới nà y, khi ngòi bút dấn sâu hơn và o khai thác tâm tưởng, sắc mạnh hơn khi biểu đạt tính triết lý. Những gương mặt không rõ nét, những bà n tay khô cứng với chiếc đồng hồ đếm thời gian, những con mắt nử­a đen nử­a trắng..., tất cả đang đứng ở một ranh giới rất mửng manh của thiện và  ác, có và  không, được và  mất, hạnh phúc và  bất hạnh. Аôi khi chỉ nhích thêm một chút thôi, con người chúng ta hoà n toà n có thể rơi vử phía bên kia chiến tuyến...

          Giử đây Vũ Xuân Dương dà nh nhiửu thời gian để tìm tòi những ý tưởng và  bút pháp mới mẻ như thế. Anh không còn hà i lòng với lối vẽ đơn giản, đèm đẹp một cách thường tình như trước đây. Bạn bè trong giới đánh giá cao những thử­ nghiệm nghệ thuật nà y của Xuân Dương, và  luôn động viên anh tiếp bước. Vượt qua được nỗi buồn sâu thẳm của cuộc đời, anh đã trở nên bình thản, sẵn sà ng đón nhận mọi chuyện một cách an nhiên, trầm tĩnh. Hà ng ngà y, anh vẫn tranh thủ những lúc rỗi việc là  ngồi ngay xuống bên giá vẽ. Công việc sáng tạo nghệ thuật lúc nà o cũng khiến anh thấy trong lòng ấm áp, được động viên an ủi. Nó cũng là  định mệnh, người họa sĩ nói. Hội họa đã nhử xuống nỗi hoang vắng đời anh những giọt mưa mát là nh. Dường như chính nó, từng ngà y, đã thầm thì bên tai họa sĩ điửu mà  anh từng gử­i gắm trong một bức vẽ bột mà u mang tên: Hãy vui lên nà o.

(0) Bình luận
  • Họp lớp
    Tôi bước vào lớp, có lẽ tôi là người đến cuối cùng, bởi trong lớp đã kín gần hết chỗ ngồi, chỉ còn trống một chỗ ở cuối dãy bàn bên phải. Hơi ngượng vì đến muộn nên tôi ngần ngừ trước cửa mấy giây.
  • Sen quán
    Loay hoay mãi chị mới cởi nổi bộ khuy áo. Cái áo cánh nâu bà ngoại để lại. May sao áo của bà không chỉ vừa mà như muốn vẽ lại những đường cong đẹp nhất của chị. Chị là người Hà Nội. Mẹ không biết cụ tổ đến Hà Nội từ bao giờ mà chỉ biết và kể chuyện từ đời ông bà ngoại. Rằng ông ngoại từng là nhà buôn vải lụa còn bà là ca nương ca trù nổi tiếng ở đất kinh kỳ.
  • Một giấc mơ xa
    Vân nằm duỗi chân ở sofa, nghe đài mà hai con mắt cứ ríu lại. Jim và Coen vừa theo bố chúng ra ngoài. Ở thị trấn này, trẻ em và những chú cún luôn được thỏa thích dạo chơi. Ánh nắng của buổi sáng đẹp trời chiếu xuyên qua tấm rèm cửa khiến Vân không nỡ ngủ vùi. Cô sống cùng gia đình chồng ở một vùng phía đông Hà Lan, nơi mà cuối tuần nghe nói mình đi dạo là biết sắp được chở vào rừng. Sáng này nếu không thấy mệt trong người thì cũng đã…
  • Trên đỉnh gió
    Không lãng mạn như hình dung, chiếc tàu chở Lam từ bến cảng thành phố ra đảo chính là “tàu há mồm” có niên đại còn nhiều hơn tuổi của cô. Thủy thủ trên tàu lại càng không như cô vẫn thường tưởng tượng về những chàng lính hải quân đẹp trai, từng trải với trái tim nồng nàn và tâm hồn cực kì bay bổng.
  • Tàu xuôi ra Bắc
    Ba năm trước, tôi gặp Trang trên chuyến tàu mang số hiệu SE đang di chuyển từ miền Nam ra miền Bắc. Lúc đó, tôi ngồi đối diện với Trang ở toa ghế ngồi - toa thường dành cho người đi chặng ngắn. Trong toa xộc lên mùi thuốc lá, mùi dầu gió xanh, mùi bồ kết phảng phất từ mái tóc của mấy người đàn bà và mùi của vô số thứ hàng hóa trên sàn toa.
  • Những hòn đá
    Không ai biết tại sao những người lạ lại chuyển thẳng vào cư trú trong cái làng bẩn thỉu, gồ ghề những đá là đá và quanh năm gió quật. Vợ chồng người lạ nọ đã mua một lâu đài đổ nát nằm trên đồi, sừng sững ở đó từ thuở ấu thơ của họ, và nó thuộc về ngôi làng.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Họa sĩ Vũ Xuân Dương: Và  những cơn mưa mát là nh từ hội họa
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO