Có một Nguyễn Hoa trong “Thành phố tôi đang sống”(*)

Bùi Văn Kha| 05/09/2017 11:13

Nguyễn Hoa dù đôi lúc cũng tuyên ngôn về thơ, về chiến tranh, về hòa bình, về đời sống, về tình yêu, như nghiệp thơ vốn dĩ phải “anh hoa phát tiết”, nhưng ở tập thơ này, anh chỉ định ngôn, để “lấy lòng gọi chút ra đây tạ lòng”, với Thủ đô không của riêng ai, nhưng đất Tràng An những ai chọn nơi đây định cư phải uống nước đủ lâu mới mở được nguồn Hà Nội!

 “Đêm dài trằn trọc hơn/ mắt mờ hơn/ và mái tóc rễ tre dày hơn sợi bạc/…/ nỗi buồn, nỗi khó nhân lên/ cùng thành phố xòe bung/ phập phồng lo toan hy vọng…” (Thành phố tôi đang sống).

Đây là lời tâm sự của Nguyễn Hoa với nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo, về hôm nay, “Đôi lúc bạn ơi, tôi biết mình cũ/ nhưng làm sao/…/ thành phố tôi đang sống/ như có sóng/ mỗi lòng người!/ …/ Tôi chỉ còn lòng chân thành không biết sợ/ để gặp bạn bè để viết những câu thơ/ bằng đôi mắt mở to/ và lần nữa tôi lại biết đi/ bằng chân mình qua số phận…/ Và trong thành phố tôi đang sống/ mỗi người như nhiệt kế/ đo sôi động từng giờ”.

Có một Nguyễn Hoa trong “Thành phố tôi đang sống”(*)
Có yêu thành phố này lắm mới quan sát để đưa cái câu kết kia bên cạnh câu “Hà Nội không vội được đâu” chợt thấy Nguyễn Hoa có lý, ở chỗ đằng sau cái kiêu kỳ lạnh lùng Kẻ Chợ là sự sốt ruột đổi mới để Thành phố đi lên nhanh mạnh vững chắc. Cái mạch ngầm Phố Cổ phải tinh mới thấu được!

Còn trong bài Với bàn tay của bạn, thì giọng thơ thủ thỉ tự sự nhưng cũng cổ điển lắm. Hình ảnh của thơ là của cây đời sự sống đầy tin yêu: “Với bàn tay của  bạn tôi thể đặt lên một chiếc lá xanh/ chiếc lá xanh cuống đang ứa nhựa/ mà ở đó bạn nhận ra sự mát mềm của lửa/…/ Với bàn tay của bạn tôi có thể đặt lên một chiếc lá xanh/ chiếc lá cài lưng đi qua cuộc chiến tranh/ …/ nó làm tôi lẫn vào với bàn tay của đêm - đêm xanh/ …/ rồi lá lá mọc lên/ rồi lá lá rụng xuống/ rồi sẽ đi qua những điều tự nguyện và không tự nguyện”. 

Cho nên ở bài Bất ngờ, những không bất ngờ trừu tượng ước lệ: Chiếc lá, cô gái lay động trôi xuôi theo bước gió thời gian, đến cả lá thư lời chào gió nắng, đến cả tên lửa con tàu vút bay sức bay trái đất, thì cái bất ngờ lại là Thành phố Hà Nội vào ngày ta tỉnh thức để nghe tiếng chuông đồng hồ 3 mặt ở Bờ Hồ - quá thực bến hư. Ta cảm và yêu thành phố mình, như những ngày mở rừng chiến đấu đầy những tin yêu. Nhà thơ chấp nhận sự đập vỡ để hòa cùng nhịp điệu Đổi Mới, và một không gian Tô Hoài với chú Dế mèn mơ thế giới Đại Đồng: “Hình như sắp mùa xuân/ Cỏ xanh dạ hội” thuần khiết lý tưởng làm sao.

Chỉ qua sự đập vỡ ấy, cái tất nhiên: “Sự bất ngờ suốt đời tôi thành kính/ nếu không vậy sao con người có thơ/ Nếu không vậy/ sao có những con chữ đột nhiên run rẩy”.

Sự phản tư, nhiều khi là chấp nhận. Nhưng nếu thơ mà né tránh thì suốt đời luẩn quẩn vuông tròn. Khi Nguyễn Hoa viết Ánh sáng bản Luận cương, là anh thành thật với Đảng, với lịch sử.Tôi muốn dẫn giải một chút: Ngày 3/2/1930 Đảng ta ra đời có bản Chính cương Sách lược vắn tắt do Nguyễn Ái Quốc khởi thảo. Sau đó, Trung ương giao đồng chí Trần Phú soạn thảo Luận cương Chính trị làm tư tưởng học thuyết đường lối phương pháp lãnh đạo và thực hành cách mạng Việt Nam. Lúc ấy, người học trò xuất sắc của Lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc, Tổng Bí thư đầu tiên Trần Phú mới có 26 tuổi.

Và từ khi ra đời đến nay, trải qua 87 năm hoạt động, Đảng ta vẫn trung thành với tư tưởng và nguyên tắc của Luận cương 1930, dù đôi lúc phải điều chỉnh cho phù hợp với hiện thực. Khi soi rọi và khẳng định một thời cội rễ khai quốc ra chính thể Cộng hòa Dân chủ - Xã hội chủ nghĩa, Nguyễn Hoa viết: “có thể là ban đêm, lúc ấy/ đồng chí Tổng Bí thư/ dồn ánh sáng mắt mình lên trang giấy/ Bản Luận cương!/ Những dòng chữ - máu công nhân Ba Son, Gia Lâm, Trường Thi…/những dòng chữ - máu nông dân Đô Lương, Tiền Hải/ Những dòng chữ mà thành lửa cháy/ đốt lên chiếc động cơ công - nông đầu tiên/ đốt lên ngòi nổ cuộc tấn công vào chủ nghĩa thực dân”. 

Ở trên, tôi nói theo sách sử. Ở dưới, thơ có cách nói của mình. Cả hai đều không thay nhau được.

Nguyễn Hoa cũng khai thác chủ đề này ở bài Là từ lá cờ ấy, hay bài Con ước làm cơn gió nhẹ. Câu thơ hình ảnh hơn và trau chuốt hơn.

Chùm thơ về chủ đề thành phố tiếp tục với bài Quanh hồ Gươm. Đây là bài thơ đặc tả cảnh Hồ Gươm ban ngày: “Nắng đông vàng rượi trong lạnh/…/Liễu rủ si xòa sóng sánh/…/ Xanh trời hòa xanh mắt nước/”, cảnh ấy thì tình ấy hòa quyện: “như em mùa xuân cạnh mình/ như anh có em khẽ gọi”.

Ở bài Mùa thu nay: “Và lại trời cao/ Cốm thơm lá me trong trẻo/ Hà Nội điềm đạm sau mưa dầm/ Sóng hồ Gươm, hồ Tây êm/ Lá đang biếc công viên”, thì thành phố hòa bình cũng phải thế chứ! “Tôi đâu có ngờ/ Tôi cũng người Hà Nội/ Áo lính cỏ tôi cùng bao đồng đội/ Sau lớp các anh Điện Biên/ Về Thủ đô/ Và chúng tôi qua lửa khói/ Qua cuộc chiến tranh/ Đất lành, trời lành/ Một dải”. Tôi thích cái Hà Nội điềm đạm này. Nó thể hiện cái chững chạc trí tuệ có tầm. Chúng tôi không sinh ra ở đây. Chúng tôi tiếp bước cha anh giải phóng, bảo vệ và xây dựng Hà Nội bằng mồ hôi, xương máu, trí tuệ và sức lực của mình để trở thành người Hà Nội. Đây thực sự là một bổ sung cho khái niệm người Hà Nội. Nó nằm ngoài nội dung tăng dân số tự nhiên và cơ học. Nó là nội dung tăng dân số địa – chính – văn!

Chùm bài về lịch sử có hai bài nổi bật nói về Nguyễn Trãi, một người Thăng Long – Đông Đô – Hà Nội biểu tượng kiệt xuất. Đó là bài Người về từ Đông Quan: “Có một ngày như thế/ Của thuở sáu trăm năm/ Người về từ Đông Quan/ Dâng cho người ở Lam Sơn/ Một trái tim/ Mười năm thành Đông Quan thao thức/ Một trái tim/ Thấm mưa rơi ải Bắc/ Thấm máu rơi của người dân chim Lạc/ Mỗi ban mai bị giặc hành hình/ Ba nghìn ban mai thành Đông Quan mưa nắng…”. Thành phố tôi đang sống đâu chỉ hiện tại, mà còn từ những ngày Đông Quan vời vợi Ức Trai: “Có một ngày như thế/ Giữa Đông Quan rợp mát bóng cờ/ Trong mắt người ở Lam Sơn bỗng ngợp:/ Sáng bừng xanh – đôi mắt – một nhà thơ/ Một cái gì xanh hơn thế nữa/ Tựa trời xanh – xanh ở trên kia…/ Và người về từ Đông Quan/ Chân giày cỏ/ Mải đi/ Sáu trăm năm đến bây giờ chưa nghỉ”.

Ở bài Trong mơ: “Anh muốn là nhà thơ/ Hãy bạn bè cây cỏ/ trong chập chờn mờ tỏ/ Anh có dám nói to/ Cái điều anh ước mơ?/ Điều làm người, lẽ sống…?/ Tôi không có học trò/ Cái cổ kia không cứng!”. Thì ra từ xưa tới nay, nhà thơ khó lắm thay?
Thực ra, Nguyễn Hoa là một người sáng tạo lặng lẽ. Trừ những lúc buộc phải xuất hiện, còn lại anh chỉ dành lượng lớn cho nghiệp thơ. Anh phân định vai thơ cho mình, không lấn, không rẽ. Tôi xin nói về hai bài thơ: Thơ bắt đầu như thế và Với thơ. “Thơ bắt đầu như thế, bạn yêu ơi/ từ cánh tay cần cẩu vươn trời/ nước vòi ô- roa tưới cây/ móng nhà tầng đang xây/ con tôi hát cười với quả bóng bay/…/ Đây ngôi nhà quen/ khuôn mặt quen/ nụ cười đột ngột sáng đèn/ Như ở đó tôi linh cảm được/ hồn bao người thành phố, hồn tôi”. (bài Thơ bắt đầu như thế).

Và đây là bài Với thơ: “Trên trang giấy trắng tinh/ Hàng ngày tôi tự đóng đinh/ Số phận tôi vào số phận em/ Bằng những con chữ li ti màu xanh, màu đỏ/…/ Bằng những con chữ lúc ngọt ngào quả  chín/ Lúc đắng khói bom/ Và những niềm vui và những nỗi buồn…/ Và cứ như thế tôi gắn vào số phận em/ Mà ngày ngày tôi tự đóng đinh từng chiếc thiêng liêng…”.

Nhà thơ Nguyễn Hoa có cá tính sáng tạo mạnh và lạ, bên cạnh đức tính cần cù cổ điển của nghiệp thơ. Anh tin yêu Hà Nội theo lối nhìn của người lính, nhà thơ, công dân và cán bộ. Ở anh là một kiên định dứt khoát: yêu Thăng Long của văn hiến tổ tiên Đại Việt, yêu Hà Nội của cách mạng và nhân dân. Tập thơ này đạt đến sự quyết liệt trong dịu dàng, màu đỏ đấu tranh trong màu xanh xây dựng. Trên hết, tôi nghĩ đó là một niềm tin, một trữ tình, gửi đến…

-----------
(*) Tập thơ “Thành phố tôi đang sống”, Nguyễn Hoa, Nxb Hội Nhà văn, 2017 
(0) Bình luận
  • Đôi mắt xuyên bão
    Buổi sáng đầu thu, gió vương chút lạnh và lá trên hàng sấu trước cửa văn phòng Hương bắt đầu úa vàng. Hương pha một ấm trà sen. Thói quen ấy cô đã giữ suốt bao năm cho dù cô chẳng nghiện.
  • Chuyện người đàn bà
    Chín năm về trước, vào khoảng chiều tối, anh phó công tố viên Py-ốt-tơ-rơ Xia-rơ-dếch và tôi ngồi xe ngựa băng qua đồng cỏ đang mùa phơi để đưa mấy lá thư từ trạm về.
  • Sau bão
    Tiếng ấm đun sôi ùng ục. Chị toan mở nắp, chợt nghe có tiếng bước chân. Lại thế. Bà Thịnh giật lấy quả trứng khỏi tay chị. Bà miết ngón trỏ lên vỏ trứng nhẵn bóng như muốn truyền vào đó một thứ nôn nóng khó tả, rồi đập vỡ bằng cái bực dọc đang hừng hực dâng lên. Chẳng ai được ăn quá hai quả trong tuần. “Mì còn dư, lại muốn trương ra rồi húp?” - bà liếc sắc lẹm, ánh nhìn như lưỡi móc câu thọc thẳng vào miệng cá.
  • Tiếng “tút tút” cuối cùng
    Xóm Tìm nằm nép mình bên dòng sông Trà Lý, nơi bầu trời dường như sà xuống thấp hơn, và mùi bùn non cứ thế quyện vào hơi thở, vào máu thịt của những người dân lam lũ. Ở cái xóm nhỏ ven đê này, mỗi buổi sáng, vào lúc sáu giờ, một chuỗi âm thanh quen thuộc “tút tút…” lại vang lên từ chiếc loa truyền thanh của xã đặt trên đỉnh cột làm từ một cây xoan già.
  • Cuộc phiêu lưu của chì gầy
    Tôi nằm vạ vật ở quầy bán văn phòng phẩm đã lâu mà chẳng cô cậu học sinh nào đoái hoài. Lớp bụi thời gian phủ lên thân thể gầy còm khiến tôi ngứa ngáy, khó chịu. Nhìn các bạn bút chì cùng trang lứa được đón về trong niềm hân hoan, tôi “gato” lắm. Nhiều lần tôi muốn nhào ra khỏi hộp hét lớn “bút chì gầy ở đây nè!” rồi lại thất vọng khi người ta chọn mấy chị bút máy xinh đẹp, anh bút xóa vạm vỡ hay các bạn bút bi sặc sỡ.
  • Phở Đệ Nhất Thanh - Truyện ngắn của Huỳnh Trọng Khang
    Con vàng anh yếm cam nghiêng đầu rỉa cánh. Trong ánh nhập nhoạng của ngày vừa vào sáng, nhúm lông vũ bé bỏng như đốm lửa hoang dã bập bùng trong chiếc lồng treo trước nhà chú Xè.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
  • Xã Ô Diên đẩy mạnh phổ biến, giáo dục pháp luật, lối sống văn hóa cho thanh thiếu niên
    Thực hiện Kế hoạch của UBND Thành phố Hà Nội, chính quyền xã Ô Diên vừa có Kế hoạch đẩy mạnh phổ biến, giáo dục pháp luật nhằm nâng cao ý thức chấp hành pháp luật của thanh thiếu niên; gắn giáo dục pháp luật với giáo dục tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống văn hóa giai đoạn 2025 - 2030 trên địa bàn xã khi thực hiện mô hình chính quyền địa phương 2 cấp.
  • Hà Nội giành danh hiệu “Thành phố Ẩm thực mới nổi tốt nhất châu Á”
    Tại lễ trao Giải thưởng Ẩm thực Thế giới 2025 ở Italy, Việt Nam được vinh danh “Điểm đến Ẩm thực tốt nhất châu Á”; Thành phố Hà Nội giành danh hiệu “Thành phố Ẩm thực mới nổi tốt nhất châu Á”.
  • Tiệc bánh trôi ở đền Hát Môn
    Đền Hát Môn (nơi thờ Hai Bà Trưng), tọa lạc dưới chân đê sông Hát, thuộc xã Hát Môn, TP Hà Nội. Trước đây, hằng năm dân làng tổ chức lễ hội tại đền ba lần, vào các ngày mùng 8 tháng Ba, mùng 4 tháng Chín và 24 tháng Chạp âm lịch.
  • Học viện Âm nhạc Huế góp phần gìn giữ, bảo tồn và phát huy tinh hoa âm nhạc truyền thống
    Học viện Âm nhạc Huế mạnh dạn đổi mới, hội nhập với dòng chảy nghệ thuật đương đại và trong suốt chặng đường phát triển đã góp phần quan trọng vào việc gìn giữ, bảo tồn và phát huy tinh hoa âm nhạc truyền thống.
  • Hà Nội - Còn mãi với thời gian
    Liên hoan ảnh nghệ thuật khu vực Hà Nội lần thứ 12 năm 2025 với chủ đề “Hà Nội - Còn mãi với thời gian” vừa diễn ra tại không gian vườn hoa Hàng Trống (Hoàn Kiếm, Hà Nội), thu hút sự quan tâm của giới nghệ thuật và đông đảo công chúng. Đây là hoạt động thường niên do Hội Nghệ sĩ Nhiếp ảnh Việt Nam tổ chức, đồng thời là dịp để các tay máy Thủ đô giới thiệu những góc nhìn mới mẻ, đa chiều về mảnh đất ngàn năm văn hiến.
  • Văn Miếu Huế trước khi tu bổ, tôn tạo và phục hồi
    UBND TP Huế đã phê duyệt kinh phí 132 tỷ đồng tu bổ, tôn tạo và phục hồi di tích Văn Miếu và dự kiến khởi công trong quý IV/2025.
  • 30 nữ họa sĩ Bắc - Trung - Nam hội tụ tại triển lãm tranh "Về miền đất đỏ"
    Đây là cuộc triển lãm lần thứ 11, quy tụ 30 nữ họa sĩ đến từ ba miền Bắc - Trung - Nam với gần 50 tác phẩm sáng tác trên nhiều chất liệu như sơn dầu, sơn mài, acrylic, khắc gỗ, giấy dó...
  • Ra mắt cuốn sách “Thơ dịch tuyển chọn - 2025”
    Năm 2025 đánh dấu chặng đường 28 năm hình thành và phát triển của Câu lạc bộ Thơ dịch Hội Nhà văn Hà Nội. Cũng như những năm trước, “Thơ dịch tuyển chọn - 2025” tiếp tục ghi nhận bước tiến vững chắc của một câu lạc bộ có bề dày truyền thống và hoạt động dịch thuật sôi nổi.
  • Cuộc đời và sự nghiệp “Tứ triều nguyên lão” Lễ Trai Đặng Văn Hòa - hiện thân của mẫu nhà Nho quân tử
    Các nhà chuyên gia tại Hội thảo khoa học “Lễ Trai Đặng Văn Hòa – Cuộc đời và sự nghiệp” tập trung vào thảo luận “Thân thế, cuộc đời và sự nghiệp”, “Những đóng góp đối với lịch sử, văn hóa dân tộc và” “Di sản, bảo tồn, phát huy giá trị liên quan đến nhân vật lịch sử Đặng Văn Hòa”.
  • Festival Thăng Long - Hà Nội 2025: Dòng chảy di sản giữa lòng Thủ đô
    “Festival Thăng Long - Hà Nội 2025” sẽ diễn ra trong 16 ngày, với nhiều hoạt động sôi nổi, nhằm tôn vinh những giá trị văn hóa của Thủ đô. Qua đó, lan tỏa tinh thần "Di sản-Kết nối-Thời đại", khẳng định vị thế của Hà Nội trong Mạng lưới các thành phố sáng tạo của UNESCO.
Có một Nguyễn Hoa trong “Thành phố tôi đang sống”(*)
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO