Đó là tình cảnh đáng thương của anh Lô Văn Tuấn, trú tại xóm 11, xã Hoa Sơn, huyện Anh Sơn, Nghệ An. Hơn 20 năm qua, dù bị khuyết tật nằm liệt giường nhưng với nghị lực kiên cường anh đã học được nghử đan lưới đánh cá, tuy không được nhiửu nhưng phần nà o giúp thêm gia đình .
Hằng ngà y anh Tuấn cần mẫn đãn những mắt lưới để có thêm thu nhập giúp đỡ gia đình
Chúng tôi đến thăm căn nhà cấp 4 xập xệ, mưa dột của gia đình chị Lô Thị Huyết (chị dâu anh Tuấn) và o buổi chiửu. Và o thăm anh Tuấn nằm trong căn phòng mưa dột ẩm thấp, anh vẫn nằm im 1 chỗ.
Ngôi nhà dột nát mà GD anh đang sống
Nhìn người em nằm trên chiếc giường đã cũ, chị Huyết rơm rớm nước mắt: Em tôi bị tai biến nằm im 1 chỗ hơn 20 năm nay rồi. Em Tuấn lên 3 tuổi thì bố mẹ tôi mất, đến khi 15 tuổi thì bị liệt tay chân co quắp, nói ngọng không rõ lời. Chỉ nằm một chỗ cho đến hôm nay.
Đại tiện, tiểu tiện đi 1 chỗ, tất cả sinh hoạt hằng ngà y đửu do tay người chị dâu nà y dọn. Hằng ngà y, anh Tuấn vẫn đửu đặn đan từng mắt lưới kiếm thêm tiửn phụ giúp cho chị mua thêm rau mắm.
Anh Tuấn kể, giọng thửu thà o: Mỗi cái lưới tôi đan mất 15 ngà y, cứ như vậy một tháng có người mua tôi bán được 2 cái, trừ tiửn để mua vải lưới thì mỗi ngà y tôi kiếm được 2. 000 đồng.
Chị Huyết tâm sự: Đi là m thì bử em ở nhà như vậy tôi cũng thấy cũng thương quá, nhưng giử không đi là m thì lấy cái gì ra mà ăn. Tôi cũng khóc hết nước mắt rồi, sinh được 4 cháu thì hai con gái lấy chồng, chồng lại mất sớm, chúng nó cũng bử đi lấy người khác, để lại hai đứa trẻ nhử cho tôi nuôi, chồng tôi bị cảm mới mất tháng 3 năm nay. Bây giử cũng không biết kêu đâu, nhà có bảy miệng ăn, chỉ biết trông chử và o mấy sà o ruộng, tìm đâu ra tiửn để nuôi các em, các cháu đây...", người chị dâu nghẹn ngà o nói.
Chiếc bà n thử anh trai anh Tuấn
Nhìn lại căn phòng trống, cùng đôi chân gầy nhom của anh, những người hà ng xóm và chúng tôi rưng rưng nước mắt. Không có tiửn đi viện chữa trị, ăn uống, nên anh cà ng ngà y cà ng yếu đi.
Chị Lô Thị Huyết bùi ngùi tiễn pv
Chia tay ngôi nhà nhử của anh Tuấn cùng người chị nghèo khó, chúng tôi mang theo hy vọng sẽ có thêm những tấm lòng hảo tâm giúp đỡ, để anh Tuấn sớm tới được bệnh viện chữa trị đôi chân. Mong rằng, những cơn đau đớn hà ng đêm mà anh phải chịu đựng sẽ không còn nữa.