Vũ Đình Liên

Vũ Đình Liên| 29/08/2019 16:16

Mỗi năm hoa đào nở Lại thấy ông đồ già Bày mực tàu giấy đỏ Bên phố đông người qua.

Vũ Đình Liên

Ông đồ
Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu giấy đỏ
Bên phố đông người qua.

Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc ngợi khen tài
“Hoa tay thảo những nét
Như phượng múa, rồng bay”.

Nhưng mỗi năm mỗi vắng
Người thuê viết nay đâu?
Giấy đỏ buồn không thắm
Mực đọng trong nghiên sầu...

Ông đồ vẫn ngồi đấy,
Qua đường không ai hay.
Lá vàng rơi trên giấy;
Ngoài trời mưa bụi bay.

Năm nay đào lại nở
Không thấy ông đồ xưa.
Những người muôn năm cũ:
Hồn ở đâu bây giờ?

Chiêu quân

Gió lặng, mây in, nước lững lờ
Trôi về Hán quốc, góc trời xa 
Hai con chim nhạn bay giao cánh
Dăm thẳng xe tung cát bụi mờ.

Xa giục thêm gần cửa ải xa,
Vương phi buồn thảm nỗi chơ vơ,
Nét hoa thêm đượm tình lưu luyến,
Cuối mắt ngập ngừng hạt lệ sa.

Nhớ lại tình xưa, giấc mộng vàng, 
Âm thầm trông tưởng bóng mây tan, 
Bàng hoàng chưa biết mơ hay tỉnh,
Khoảnh khắc xe đà đến ải quan.

Thành Hán trong sương lẫn bóng cờ,
Xe bay, trông dõi mỗi dần xa,
Chiêu Quân sực tỉnh cơn ngây ngất,
Mắt tưởng còn trông ướt lệ mờ?

Quá quan, Phiên tướng lại bên xe
Xuống ngựa cùng nhau đến lạy quỳ
Kính cẩn tâu: “Giang sơn gấm vóc, 
Từ nay là riêng của Vương Phi”.

Đôi mắt Chiêu Quân vẫn lạnh lùng, 
Cao trông theo dõi bóng mây hồng,
Lững lờ trông lại hoàng cung Hán,
Bên chốn Quân Vương đang ngóng trông. 

Xe giục, đường veo, cát bụi bay, 
Xa mang Vương hậu với lòng say 
Trông vời trời Hán, non ngàn khuất, 
- Cây lạ bên đường gió lắt lay.
1934

Lòng ta là những hàng thành quách cũ

Dậy đi thôi con thuyền nằm dưới bến,
Vì đêm nay ta lại căng buồm đi.
Mái chèo mơ để bâng khuâng trôi đến
Một phương giời mây lọc bóng giăng khuya.

Gió không thổi, nước sông trôi giá lạnh,
Thuyền đi trong bóng tối lũy thành xưa.
Trên chòi cao, tự ngàn năm sực tỉnh
Trong giăng khuya bỗng vẳng tiếng loa mơ.

Tự ngàn năm cả hồn xưa sực tỉnh,
Tiếng loa vang giây lát động giăng khuya,
Nhưng giây lát lại rơi im, hiu quạnh,
Cả hồn xưa yên lặng trong giăng khuya.

Trôi đi thuyền! Cứ trôi đi xa nữa!
Vỗ giăng khuya bơi mãi! Cánh chèo mơ!
Lòng ta là những hàng thành quách cũ,
Tự ngàn năm bỗng vẳng tiếng loa xưa.
Thân tàn ma dại

- Tôi muốn hát những bài ca thảm thiết
Như những tiếng kêu than của người đói rét,
Trong đêm đông mưa gió lạnh lùng,
Khắp bốn bề yên lặng vắng không;
- Tôi muốn ru những trẻ con côi cút
Không chốn nương thân, không người chăm chút
Suốt đêm khuya đợi mẹ mãi không về
Ngủ đã say còn thổn thức trong cơn mê;
- Tôi muốn an ủi những người nghèo khổ,
Thiểu não bơ vơ, không họ hàng nhà cửa.

Họa lời ca, tôi muốn được cây đàn
Điệu xưa đưa, không đêm thắm, ái ân,
Mà duy có giọng thiết tha, nức nở,
Như tiếng người oán hờn than thở.

Tôi sẽ gẩy những khúc ca não nuột ai bi,
Như mối thương tâm u uất tê mê
Tiếng buồn bực, sợi thon thả dây buông.
Như hàng lệ tối tăm, thầm rơi trên má
Của lão lòa đôi mắt đục ngầu,
Mắt trơ trơ nhìn những cảnh đâu đâu

Tôi sẽ gọi bạn lầm than đói khát
Đến chung quanh để nghe tôi đàn hát
Quên hết những nỗi oán hờn đau khổ từ xưa,
Nghe thấy tiếng đàn họ yên lặng ngẩn ngơ.
Vì lời hát với tiếng đàn đều nhắc nhủ
Và tả rõ, vỗ về cuộc đời tận khổ.

Rồi hết cả bầy rách rưới đui mù,
Từ ông lão già, cho đến đứa trẻ thơ,
Dứt tiếng hát đều kêu lên, cảm khái,
“Anh ta thi sĩ của những người thân tàn ma dại”.
18/8/1934

Tiếng hát ru

Tiếng hát ai sao khêu gợi lúc đêm trường
Cho ta nhớ những ngày vui đã hết
Nhớ mẹ hiền nay phương trời cách biệt
Nhớ những đêm xưa yên lặng êm đềm
Ta ru lòng trong tiếng mẹ ru em.
Những em nhỏ không còn ai ru nữa
Chỉ có bóng giăng thôi giãi bên khung cửa
Trên vừng trăng nhớ mẹ ta gửi lòng
Nhưng biết phương trời mẹ có ngắm giăng không?
                                                                          1935

Người đàn bà điên ga Lưu Xá

Người đàn bà điên, ga Lưu Xá.
Ngồi ngay trước mặt, dưới chân tôi
 Ai vẽ được, thiên tài hội họa,
 Chân dung kia, kinh tởm tuyệt vời.

 Công chúa điên rồ và rách rưới,
 Hình ảnh lạ lùng chửa có hai,
 Cả tưởng tượng Đông Tây hợp lại
 Không dựng nên dù một phần mười.

Bao tải xơ, ni lông nát vụn,
Sợi dây thừng buộc mãi rách bông,
Vành hoa cưới, tràng hoa đã rụng
Tấm vũ y xơ xác từng lông.

Áo bông đụp nửa đen nửa trắng
Quần áo chằng màu bạc nước dưa
Không có xiêm y nào sánh đặng, 
Thách cả trời: nóng, lạnh, nắng, mưa.

Người điên ấy không gầy mà béo, 
Béo thực hay thịt bủng da phù,
Tưởng mọi người xung quanh khinh giễu, 
Nhìn ngược xuôi, mắt sắc căm thù.

Ba cháu gái xoa dầu lên mũi, 
Hương thơm nào bốc tự hoa ra, 
Tôi ngồi ngắm, mắt không hề mỏi
Đống rác kia, xưa đã là hoa!

Ca ngợi mỉa mai trời bỗng rực
Rọi nắng vàng trên cả bó hoa
Đẹp như một bài thơ “Hoa ác”
Hay bức tranh quái đản Goya!

Ai xui khiến và ai xếp đặt
Một nhà thơ với một người điên, 
Tôi bắt gặp ba lần cặp mắt
Nhẹ căm thù như muốn làm duyên.
 Tàu đến Đông Quan, người muốn đuổi:
“Đến ga rồi: thôi xuống đi mau”,
Tôi với người điên ngồi không nói
Dưới sàn, trên ghế vẫn nhìn nhau!

Tàu đến Quán Triều khách xuống xong
Còn người điên ấy với toa không
Tôi không ngồi nữa, chần chừ bước
Như cả chuyến xe, nặng trĩu lòng.
1977
........................................................................................

Thơ tuyển rút từ tập Vũ Đình Liên - Thơ với tuổi hoa, 
NXB Kim Đồng 2002
(0) Bình luận
  • Chiến sỹ Điện Biên
    Tạp chí Người Hà Nội trân trọng giới thiệu tới quý độc giả bài thơ Chiến sỹ Điện Biên của tác giả Vũ Lan Phương.
  • Mùa xuân Điện Biên
    Tạp chí Người Hà Nội trân trọng giới thiệu tới quý độc giả bài thơ Mùa xuân Điện Biên của tác giả Nguyễn Địch Long.
  • Trước tượng đài chiến sĩ Điện Biên
    Tạp chí Người Hà Nội trân trọng giới thiệu tới quý độc giả bài thơ Trước tượng đài chiến sĩ Điện Biên của tác giả Lương Sơn.
  • Âm vang Điện Biên
    Tạp chí Người Hà Nội trân trọng giới thiệu tới quý độc giả bài thơ Âm vang Điện Biên của tác giả Vũ Nhang.
  • Chiếc xe thồ Điện Biên
    Tạp chí Người Hà Nội trân trọng giới thiệu tới quý độc giả bài thơ Chiếc xe thồ Điện Biên của tác giả Nguyễn Đình Quý.
  • Lớn lên từ Điện Biên
    Tạp chí Người Hà Nội trân trọng giới thiệu tới quý độc giả bài thơ Lớn lên từ Điện Biên của tác giả Nguyễn Quốc Lập.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Vũ Đình Liên
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO