Trận mưa đầu mùa

Lê Bá Thự| 25/03/2020 16:19

Sau nhiều ngày nắng hạn, đất khô, lá héo, lúa khát nước, ruộng đồng nứt nẻ, trời oi bức, người khó chịu, chiều tối một ngày cuối tháng Ba âm lịch bỗng trời nổi cơn giông, gió giật mạnh, sấm chớp ùng oàng, bầu trời rách tươm bởi những tia chớp xanh ngoằn ngoèo loé sáng.

Trận mưa đầu mùa
Tắm mưa cùng bạn.
Sau nhiều ngày nắng hạn, đất khô, lá héo, lúa khát nước, ruộng đồng nứt nẻ, trời oi bức, người khó chịu, chiều tối một ngày cuối tháng Ba âm lịch bỗng trời nổi cơn giông, gió giật mạnh, sấm chớp ùng oàng, bầu trời rách tươm bởi những tia chớp xanh ngoằn ngoèo loé sáng. Bất thình lình một tiếng nổ inh tai nhức óc vang lên, như bom tấn. Dám chắc sét đã đánh gục một cây to nào đó trong làng tôi. Tôi tái mét mặt, chỉ sợ cây dừa vô tội cao ngút trước sân nhà mình cũng bị ông trời trừng phạt. Mưa bắt đầu rơi lộp độp trên các mái nhà, các sân phơi, các tàu lá và phiến lá. Ngay sau đó cả làng tôi chìm đắm trong trận mưa đầu mùa, hay còn gọi là trận mưa vào hạ. Mưa xối xả, mưa như trút nước, mưa rào tháo cống. Tôi thích thú lao ra sân tắm mưa, tắm truồng, tắm như thế nó mới sướng. Tôi đứng giữa sân, đắm mình trong mưa, nước mưa rơi xối xả xuống đầu tôi, tóc tôi ướt sũng, nước mưa chảy ròng ròng xuống hai má tôi.

Tôi vuốt mặt không kịp. Tôi ngửa mặt lên trời, cho nước mưa rơi thẳng vào mặt tôi, để tôi được cảm nhận tới cùng cái sự sung sướng của tắm mưa. Chưa hết, tôi nằm sấp xuống sân gạch, cho nước mưa tưới khắp tấm lưng trần của tôi, rồi tôi lật ngửa người, cho mưa rơi kêu lộp bộp trên bụng tôi, để tôi được hả lòng hả dạ, rằng mình đang “no mưa”. Tiếp nữa, tôi chạy ra phía cuối sân, nút chặt cống thoát nước lại. Chừng năm phút sau, ông trời ban cho tôi một bể bơi nước mưa miễn phí. Dẫu nước bể bơi này chỉ ngập đến đầu gối của tôi, nhưng cũng đủ cho tôi ngụp, lặn, bơi sấp, bơi ngửa bên trên cái nền gạch vốn chỉ là cái sân phơi thóc thường ngày. Tôi sảng khoái, tôi khoái chí, tôi sung sướng, tôi la hét om sòm dưới làn mưa đầu mùa mát rượi đang bao phủ làng tôi. Đây là những phút thăng hoa tột đỉnh của tuổi thơ tôi, khi tôi và thiên nhiên, tôi và trời đất hoà quện, quấn quýt nhau. Nước mưa chảy tràn trề, lênh láng, ngập làng xóm, ruộng vườn. Khí trời trở nên mát mẻ, người, vật và cây cối tươi tỉnh hẳn ra, thèm muốn nhiều hơn thường ngày. Chúng tôi vẫn gọi trận mưa đầu mùa là “trận mưa ếch”. Chỉ độ nửa giờ đồng hồ sau trận mưa “lộc trời” này, khắp làng tôi, trong vườn, ngoài ruộng, vang vọng tiếng uôm, tiếng ộp, đó là dàn đồng ca của ếch đực gọi bạn tình. Đó cũng là tín hiệu bảo tôi, hãy đi man ếch, nghĩa là soi đuốc để tìm và bắt ếch (“man ếch” là ngôn ngữ làng tôi, nhiều địa phương người ta gọi là “soi ếch”).

Tôi nhanh nhẩu đeo chiếc giỏ tre vào hông mình, đốt bó đuốc làm bằng nứa và tre khô đã dựng sẵn ở góc bếp từ lâu (hồi đó ở làng tôi chưa có đèn pin). Và tôi nhằm những thửa ruộng, nơi vang vọng tiếng ếch đực kêu ộp ộp gọi bạn tình, đi tới. Tôi soi đuốc, quan sát, và tôi lần lượt bắt gặp các đôi ếch đang ôm nhau giao phối tại các vũng nước mưa ngoài ruộng. Con ếch cái kềnh càng, cõng trên lưng con ếch đực, nhỏ con hơn, để làm bổn phận sinh sản của chúng. Tôi chỉ việc vung tay chộp lấy những đôi ếch  này rồi cho chúng vào giỏ một cách ngon lành. Thông thường, khi ếch cái “đồng ý” làm bạn tình của ếch đực, thì ếch cái cõng ếch đực trên lưng, ếch đực ôm ngang lưng ếch cái, chúng tìm đến vũng nước gần nhất để giao phối. Trứng ếch tập trung thành từng đám trong chất nhầy nổi trên mặt nước, để rồi sau đó nở thành nòng nọc và sau chót thành ếch con. Loài ếch có “phẩm chất” rất đáng nể, đó là, khi đã là bạn tình của nhau thì quyết không rời bỏ nhau. Ngay cả khi phát hiện thấy tôi, con ếch cái vẫn cố sức cõng bạn tình, con ếch đực, trên lưng mình, nhảy choi choi và cùng nhau chạy trốn.

Chúng sống chết có nhau, không có chuyện mạnh ai nấy chạy. Bây giờ mường tượng lại, tôi thấy hồi đó mình quả là dã man, tàn ác, nỡ lòng phá hoại cuộc tình đang đỉnh điểm của những đôi “tình nhân ếch” trong đêm hè mát mẻ đầy lãng mạn, những đôi ếch vô tội và vô hại. Nhưng còn biết làm sao, ở thời mà miếng ăn là câu thúc hàng ngày. Người ta nói “trăm bó đuốc cũng bắt được con ếch”, nhưng với tôi, trong cái đêm mưa đầu mùa, thiên thời địa lợi như vừa kể, chỉ cần một bó đuốc thôi là tôi đã bắt được vài chục con ếch. Đó là chuyện bình thường thời trước, còn bây giờ rất khó để có thể có được những con ếch tự nhiên. Thịt ếch đồng, nghĩa là thịt ếch tự nhiên, không phải ếch nuôi, thơm ngon và bổ dưỡng như thế nào thì chắc ai cũng biết. Nhất là món ếch xào sả ớt, hoặc ếch om chuối đậu (món mẹ tôi thường nấu và tôi cực thích). Riêng món tù và ếch xào măng thì dân nhậu nào chả bảo, đó là món khoái khẩu đầu bảng, nếu không muốn nói là độc nhất vô nhị. 
(0) Bình luận
  • Tiếng hát trong vỏ ốc
    Đêm. Run rủi thế nào hai người phụ nữ ấy lại gặp nhau ngay trên bãi cát. Biển về khuya vắng lặng. Những cặp tình nhân thậm chí cũng đã rời đi vì gió trời bắt đầu trở lạnh. Cô đang giẫm lên dấu chân xiêu vẹo của người phụ nữ đi trước mình. Người đàn bà ấy chậm rãi từng bước, dáng đi có phần nghiêng ngả như một kẻ say.
  • Quà trung thu của ba
    Khoa đang rất vui vì lần đầu tiên được cùng ba tự tay làm đồ chơi Trung thu. Những năm trước, cậu cũng có đèn lồng, đầu lân nhưng đều là quà mẹ mua sẵn vì ba phải đi công tác. Năm nay, ba được nghỉ phép, liền rủ Khoa cùng làm đầu lân bằng tre và giấy báo cũ.
  • Đôi mắt xuyên bão
    Buổi sáng đầu thu, gió vương chút lạnh và lá trên hàng sấu trước cửa văn phòng Hương bắt đầu úa vàng. Hương pha một ấm trà sen. Thói quen ấy cô đã giữ suốt bao năm cho dù cô chẳng nghiện.
  • Chuyện người đàn bà
    Chín năm về trước, vào khoảng chiều tối, anh phó công tố viên Py-ốt-tơ-rơ Xia-rơ-dếch và tôi ngồi xe ngựa băng qua đồng cỏ đang mùa phơi để đưa mấy lá thư từ trạm về.
  • Sau bão
    Tiếng ấm đun sôi ùng ục. Chị toan mở nắp, chợt nghe có tiếng bước chân. Lại thế. Bà Thịnh giật lấy quả trứng khỏi tay chị. Bà miết ngón trỏ lên vỏ trứng nhẵn bóng như muốn truyền vào đó một thứ nôn nóng khó tả, rồi đập vỡ bằng cái bực dọc đang hừng hực dâng lên. Chẳng ai được ăn quá hai quả trong tuần. “Mì còn dư, lại muốn trương ra rồi húp?” - bà liếc sắc lẹm, ánh nhìn như lưỡi móc câu thọc thẳng vào miệng cá.
  • Tiếng “tút tút” cuối cùng
    Xóm Tìm nằm nép mình bên dòng sông Trà Lý, nơi bầu trời dường như sà xuống thấp hơn, và mùi bùn non cứ thế quyện vào hơi thở, vào máu thịt của những người dân lam lũ. Ở cái xóm nhỏ ven đê này, mỗi buổi sáng, vào lúc sáu giờ, một chuỗi âm thanh quen thuộc “tút tút…” lại vang lên từ chiếc loa truyền thanh của xã đặt trên đỉnh cột làm từ một cây xoan già.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Trận mưa đầu mùa
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO