Nhà  giáo viết bằng chân và  cuộc tình với 2 chị em ruột

TT&VH| 13/09/2010 09:21

(NHN) Cuộc hôn nhân với hai chị em ruột của nhà  văn, nhà  giáo Nguyễn Ngọc Ký lâm ly không kém gì mối tình của chà ng Kim Trọng với chị em Thúy Kiửu, Thúy Vân.

Sau 35 năm là m giáo viên, tác giả Tôi đi học đã vử hưu, hiện đang sinh sống tại TP HCM. à”ng là  nhà  tư vấn tâm lý qua điện thoại của tổng đà i 1080. Ngoà i thời gian tiếp chuyện tư vấn khách hà ng, Nguyễn Ngọc Ký viết sách.

Tại Аại hội Hội Nhà  văn, sự kiện được gọi là  hội tụ của anh tà i trong là ng văn chương, những gương mặt quen có lạ có, ồn à o náo nhiệt. Một người đà n ông tóc muối tiêu, luôn được một người phụ nữ nhử nhắn tháp tùng, đi lại len lửi giữa các nhà  văn - thơ, cười nói vui vẻ. Nhưng có vẻ kử³ lạ, ông không bắt tay bạn văn như những người khác, mà  chỉ cười hoặc khẽ ... nghiêng đầu chạm và o họ mỗi khi có người hồ hởi đến bên ông chà o hửi.

Nguyễn Ngọc Ký và  người vợ hiện tại.

Nếu ở Bắc có nhà  văn đứng viết Trần Văn Thước và  nhà  thơ nằm viết Аỗ Trọng Khơi vì liệt cả người, thì trong Nam có thể gọi Nguyễn Ngọc Ký là  nhà  văn đạp chân vì tất cả mọi hoạt động của ông đửu dùng chân, trong đó có việc sáng tác viết lách, với những ngón chân nhảy múa trên bà n phím.

Cuộc đời Nguyễn Ngọc Ký là  cả một thiên tiểu thuyết dà i vử nghị lực chiến thắng số phận, những thăng trầm trong cuộc đời tà i hoa, quan điểm sống tinh tế, cho đến hai cuộc hôn nhân với hai chị em ruột, lâm ly không kém gì chà ng Kim Trọng với chị em Thúy Kiửu, Thúy Vân.

Chị gái tôi say mê anh ấy từ lần gặp đầu tiên

Người phụ nữ nhử nhắn luôn đi bên cạnh ông, vừa nhẹ nhà ng cà i lại cho nhà  văn chiếc cúc áo tuột, vừa nhử nhẹ chia sẻ. Bà  là  Vũ Thị Аậu, người vợ hiện tại của ông. à”ng Ký quay sang nhìn vợ với ánh mắt vừa trìu mến, vừa có phần cảm kích, rồi từ từ cả hai ông bà  - người nà y tiếp lời người kia - say sưa hồi tưởng lại những kỷ niệm vử... một người phụ nữ khác, chị gái bà  Vũ Thị Аậu, cô giáo Vũ Thị Nhiễu, người vợ đầu của ông Ký.

Nhà  tôi có ba chị em gái, chị Nhiễu là  cả, thuộc diện xinh đẹp trong vùng (huyện Hải Hậu, tỉnh Nam Аịnh). Lúc đó, năm 1971, chị tôi đã tốt nghiệp đại học, là  giáo viên, chị đang yêu và  chử xây dựng gia đình với một anh du học sinh đang học ở nước ngoà i. Chỉ gặp anh Ký một lần duy nhất, thế mà  chị ấy bử luôn người yêu để đến với anh ấy, bà  Đậu kể.

Hửi ông Ký có bí quyết nà o mà  mạnh mẽ thế, ông chỉ cười: có lẽ do duyên phận, và  duyên phận ấy được hiện thực hóa đầy lãng mạn bằng... thơ:

Tối nay hai đứa bên thửm.

Trời không trăng, đất dịu hiửn lặng im.

Khuya vử thăm thẳm mà n đêm.

Vẫn đôi mắt ấy ánh lên sắc hồng.

Аây của em cả tấm lòng.

Muốn dâng anh trọn giữa vòng yêu thương.

Аây của anh cả quê hương.

Muốn dâng em hết bốn phương đất trời.

Thơ của thầy giáo trẻ Nguyễn Ngọc Ký gử­i cô giáo Nhiễu, và  được cô đáp lại đầy tha thiết:

Dù cho sóng gió phũ phà ng.

Lòng em vẫn đứng vững và ng bên anh.

Bố tôi biết chuyện. à”ng giận dữ ghê gớm, đánh chị tôi lên bử xuống ruộng. Tôi thương quá phải nhà o và o đỡ đòn cho chị. Mãi sau nà y, chứng kiến anh chị yêu nhau tha thiết, quyết tâm đến với nhau, và  được bạn bè người quen đứng ra giới thiệu, bảo lãnh vử anh Ký, cụ mới nguôi ngoai phần nà o rồi duyệt anh Ký là m con rể.

Bà  Đậu kể tiếp. Lý do ông cụ chấp nhận ông Ký - theo bà  Đậu kể - rất thú vị: Vì nghe giọng nói thằng nà y (ông Ký) cũng sang, và  cái tên của nó Ngọc Ký, chữ ký trên ngọc, hay và  có vẻ tin tưởng được nên cụ quyết định gả con gái cả cho ông. Chúng tôi chung sống với nhau 30 năm, rất hạnh phúc, đến một ngà y bà  ấy bị tai biến nằm liệt giường bảy năm thì mất.

Khi đó chúng tôi đã chuyển và o TP HCM. Những ngà y trên giường bệnh, Аậu từ Thái Bình và o chăm sóc chị, Nhiễu cứ nắm tay năn nỉ Аậu: 'sau khi chị mất đi, hãy đến với anh ấy (ông Ký), thay chị chăm sóc anh' (khi đó chồng bà  Đậu đã mất gần 10 năm, có hai con riêng).

Bà  ấy không yên tâm nhắm mắt khi để tôi lại một mình với đôi tay liệt thế nà y, ông Ký nói. Bà  Đậu tiếp lời: Lúc nghe chị nói thế, tôi giãy nảy lên phản ứng: em không là m được, ai đi lấy anh rể. Các con của cả hai chúng tôi đửu phản đối. Nhưng mãi sau nà y, anh ấy cũng thể hiện tình cảm chân thà nh, các anh chị em anh ấy cũng tử ý ủng hộ vun vén, mãi rồi tôi cũng đồng ý. Các con cũng tôn trọng quyết định của mẹ.

Kể từ đó ông bà  đến với nhau đã được 9 năm, sau một đám cưới nhử giản dị với sự tham gia của hai bên bạn bè, gia đình. Bà  Đậu hết lòng chăm sóc ông như xưa kia chị gái bà  đã là m. Con cái hai người thống nhất vẫn giữ nguyên cách xưng hô. Con ông Ký gọi bà  Đậu là  dì, con bà  gọi ông là  bác. Hà ng ngà y, bà  đảm nhiệm nhiửu vai trò bên cạnh ông: từ chăm sóc ăn uống sinh hoạt, đến trợ giúp ông trong công việc viết lách, tháp tùng ông đi mọi hoạt động bên ngoà i, là  đôi tay của ông nâng đỡ cả thể chất và  tinh thần.

Tôi luôn muốn nhìn cuộc sống qua lăng kính trẻ thơ

à”ng Ký nói, có lẽ ảnh hưởng từ số phận và  hai cuộc hôn nhân đặc biệt khiến ông luôn muốn và  cố gắng nhìn cuộc sống qua những góc trong trẻo, đẹp đẽ nhất, dù cuộc đời đã trải qua quá nhiửu thăng trầm. Chính vì thế, ông chọn đối tượng sáng tác chính là  trẻ em. Cuộc sống người lớn giử quá nhiửu mửi mệt và  toan tính, khóc toan tính, cười toan tính.

Nhà  văn Nguyễn Nhật ành đã nói 'Cho tôi một vé đi tuổi thơ', tôi cũng muốn mua chiếc vé đó. Thế giới trẻ thơ là  thế giới mà u nhiệm nhất, lung linh nhất và  đẹp đẽ nhất. Tất cả những gì trong thế giới đó đửu đáng trân trọng, giữ gìn, và  tôi đã mang chúng ép và o những trang sách. Tôi luôn muốn nhìn cuộc đời qua những đôi mắt trẻ thơ ấy:

"Trẻ thơ chưa khóc đã cười

Mắt còn như suối miệng thời như hoa

Аang mưa trời bỗng nắng òa

Mới hay Trời cũng muốn là  bé thơ

Аúc kết kinh nghiệm suốt mấy chục năm trên bục giảng, ông luôn xen cà i những câu chuyện, câu thơ, câu đố vui và o các bà i học, vừa tạo không khí cởi mở, vừa khiến học sinh dễ tiếp thu và  gợi mở tư duy của trẻ em. Аến nay, ông đã có một tuyển tập khoảng 1.500 câu thơ đố vui kiểu: Rau gì trồng ở đầm ao; Tên luôn nhắc bạn đừng bao giử lười? hay Trái gì gợi nhắc mẹ ta; Muốn ăn bạn nhớ phải xoa cho mửm? và  một kho chuyện cổ tích. Suốt mấy chục năm cuộc đời, với hai thể loại văn chương ấy, không những tôi cứu được tôi mà  còn nuôi sống cả nhà , và  là m già u có đời sống tâm hồn tôi, cựu nhà  giáo, nhà  văn Ngọc Ký tâm sự.

Thế giới tâm hồn ông được chia là m hai phần, một phần theo mãi chuyến tà u của Nguyễn Nhật ành vử thế giới trẻ thơ, phần còn lại ở bên đường dây tư vấn tâm lý, nơi hà ng ngà y, hà ng giử ông lắng nghe, chia sẻ và  đưa ra lời khuyên cho hà ng trăm người đang ở trong những nỗi éo le ngang trái cuộc đời.

Аường dây được nối trực tiếp với điện thoại tại nhà  của ông, công việc tuy không vất vả mưa nắng nhưng chiếm nhiửu thời gian. Nhiửu khách hà ng, trong đó có cả những học trò cũ - nhận ra người đang tư vấn là  Nguyễn Ngọc Ký thì rất vui, họ tìm được ở ông sự mạnh mẽ để đương đầu với số phận.

Nguyễn Ngọc Ký nử­a đùa nử­a thật, ông không có đôi tay để vươn ra cuộc đời, nhưng ông lại có một đường dây để nối thẳng đến những nỗi niửm tận đáy sâu tâm hồn con người, và  ông mãn nguyện vì với công việc ý nghĩa, mà  từ đó ông cũng kiếm được và i triệu đồng một tháng để nuôi gia đình. Bên cạnh đó, ông đã xuất bản mấy cuốn sách vử người vợ cũ, và  đang hoà n thiện cuốn vử bà  Đậu. Hửi ông bận rộn như vậy, có còn thời gian là m thơ tặng vợ? à”ng nhìn bà  tủm tỉm: Tặng nhiửu chứ.

Em là  bóng cả cây đa; Vẫn là  chồi biếc, vẫn là  mùa Xuân. Bà  ấy giử là  bóng cả của một đà n con cháu rồi, nhưng với tôi bà  lúc nà o cũng là  chồi biếc. Bà  Đậu liếc ông, khẽ cười. Tôi là  người đà n ông vô cùng may mắn, tôi được một người phụ nữ ở bên suốt 30 năm hạnh phúc, rồi trời lại ban thêm cho một người nữa. Аó là  điửu quá tuyệt vời, ông Ký mỉm cười hồn hậu, khẽ dùng chân gạt chiếc lá rơi xuống người vợ, xoa nhẹ tay bà .

(0) Bình luận
  • Họp lớp
    Tôi bước vào lớp, có lẽ tôi là người đến cuối cùng, bởi trong lớp đã kín gần hết chỗ ngồi, chỉ còn trống một chỗ ở cuối dãy bàn bên phải. Hơi ngượng vì đến muộn nên tôi ngần ngừ trước cửa mấy giây.
  • Sen quán
    Loay hoay mãi chị mới cởi nổi bộ khuy áo. Cái áo cánh nâu bà ngoại để lại. May sao áo của bà không chỉ vừa mà như muốn vẽ lại những đường cong đẹp nhất của chị. Chị là người Hà Nội. Mẹ không biết cụ tổ đến Hà Nội từ bao giờ mà chỉ biết và kể chuyện từ đời ông bà ngoại. Rằng ông ngoại từng là nhà buôn vải lụa còn bà là ca nương ca trù nổi tiếng ở đất kinh kỳ.
  • Một giấc mơ xa
    Vân nằm duỗi chân ở sofa, nghe đài mà hai con mắt cứ ríu lại. Jim và Coen vừa theo bố chúng ra ngoài. Ở thị trấn này, trẻ em và những chú cún luôn được thỏa thích dạo chơi. Ánh nắng của buổi sáng đẹp trời chiếu xuyên qua tấm rèm cửa khiến Vân không nỡ ngủ vùi. Cô sống cùng gia đình chồng ở một vùng phía đông Hà Lan, nơi mà cuối tuần nghe nói mình đi dạo là biết sắp được chở vào rừng. Sáng này nếu không thấy mệt trong người thì cũng đã…
  • Trên đỉnh gió
    Không lãng mạn như hình dung, chiếc tàu chở Lam từ bến cảng thành phố ra đảo chính là “tàu há mồm” có niên đại còn nhiều hơn tuổi của cô. Thủy thủ trên tàu lại càng không như cô vẫn thường tưởng tượng về những chàng lính hải quân đẹp trai, từng trải với trái tim nồng nàn và tâm hồn cực kì bay bổng.
  • Tàu xuôi ra Bắc
    Ba năm trước, tôi gặp Trang trên chuyến tàu mang số hiệu SE đang di chuyển từ miền Nam ra miền Bắc. Lúc đó, tôi ngồi đối diện với Trang ở toa ghế ngồi - toa thường dành cho người đi chặng ngắn. Trong toa xộc lên mùi thuốc lá, mùi dầu gió xanh, mùi bồ kết phảng phất từ mái tóc của mấy người đàn bà và mùi của vô số thứ hàng hóa trên sàn toa.
  • Những hòn đá
    Không ai biết tại sao những người lạ lại chuyển thẳng vào cư trú trong cái làng bẩn thỉu, gồ ghề những đá là đá và quanh năm gió quật. Vợ chồng người lạ nọ đã mua một lâu đài đổ nát nằm trên đồi, sừng sững ở đó từ thuở ấu thơ của họ, và nó thuộc về ngôi làng.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • [Podcast] Thu Hà Nội – Mùa của tình yêu và nỗi nhớ
    Bốn mùa, xuân, hạ, thu, đông của Hà Nội, mỗi mùa đều mang trong mình nét đẹp riêng bới hương, bởi sắc của mỗi mùa. Nhưng có lẽ, mùa thu vẫn là một mùa thật đặc biệt của Người Hà Nội. Mỗi độ thu về như gói gọn cả một Hà Nội cổ kính, trầm mặc, một Hà Nội thơ mộng và trữ tình. Chính bởi vẻ đẹp đó mà mùa thu đã trở thành nỗi nhớ cho những ai đã từng gắn bó với Hà Nội mà nay phải chia xa, là niềm ước ao một lần được “chạm vào” của nhiều du khách.
  • Khám phá Tây Bắc tại triển lãm "Tây Park - Ngàn"
    Triển lãm thị giác "Tây Park - Ngàn" được thực hiện dựa trên quá trình 10 năm đi và trải nghiệm tại Tây Bắc (Việt Nam) kết hợp sáng tạo nhiếp ảnh của Nguyễn Thanh Tuấn.
  • Khúc ca tình mẫu tử khi đối thoại với thời gian
    Bài thơ “Mẹ” của Đỗ Trung Lai thuộc đề tài quen thuộc nhưng luôn mang sức gợi lớn: đề tài người mẹ. Bài thơ được chọn vào sách giáo khoa Ngữ văn 7 (tập 1, bộ Cánh diều). Xuyên suốt bài thơ là bóng dáng vất vả, tảo tần của người mẹ gắn liền với tình cảm thiêng liêng, sâu đậm mà người con dành cho mẹ. Bằng nét bút tinh tế và nghệ thuật biểu đạt đầy sáng tạo, bài thơ tựa như một khúc ru trầm, nhẹ nhàng mà da diết, chạm đến từng góc khuất trong tâm hồn người đọc.
  • Quận Thanh Xuân: Kiên quyết nói “Không” giao xe cho học sinh chưa đủ điều kiện tham gia giao thông
    Phó Chủ tịch UBND quận Thanh Xuân (TP. Hà Nội) Lê Hồng Thắng vừa cho biết, UBND quận mới đây đã ban hành Kế hoạch thực hiện quy định của pháp luật về “Không giao xe cho người không đủ điều kiện điều khiển phương tiện tham gia giao thông” trên địa bàn quận.
  • Khởi tranh Giải bóng đá các cơ quan báo chí toàn quốc Press Cup 2024
    Ngày 21/11, tại Tòa nhà Hội Nhà báo Việt Nam (Hà Nội) đã diễn ra buổi Họp báo và Công bố Vòng chung kết Giải bóng đá các cơ quan báo chí toàn quốc Press Cup lần thứ 8 năm 2024.
Đừng bỏ lỡ
Nhà  giáo viết bằng chân và  cuộc tình với 2 chị em ruột
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO