Nên khuyến khích công dân tham gia ứng cửTheo dư luận chung, có vẻ như trong cuộc bầu cử lần nà y, số người tự ứng cử sẽ nhiửu hơn so với tất cả những lần trước. à”ng nhìn nhận vấn đử nà y như thế nà o?
- Trước hết cần phải khẳng định rằng, mọi công dân Việt Nam đủ 18 tuổi đửu có quyửn bầu cử và trên 21 tuổi đửu có quyửn ứng cử đại biểu Quốc hội. Đó là quyửn hiến định và là vấn đử không mới. Các khóa Quốc hội trước đửu đã có những người tự ứng cử và có người đã trúng cử đại biểu Quốc hội. Ví dụ, ông Nguyễn Minh Hồng, ông Phan Văn Quý...
Tôi cho rằng, việc có những người tự ứng cử và o Quốc hội là rất quan trọng. Thứ nhất, nó bảo đảm dân chủ và cho thấy các quyửn hiến định được thực thi trên thực tế. Hai là , Quốc hội là cơ quan đại diện nên phải phản ánh được tiếng nói đa dạng của xã hội. Mà xã hội thì hết sức đa dạng: đa dạng lợi ích, đa dạng chính kiến, đa dạng niửm tin tôn giáo, đa dạng hệ thống giá trị...
Điửu nà y đòi hửi thà nh phần đại biểu Quốc hội cũng phải đa dạng. Ba là , hoạt động chính trị cũng giống như các lĩnh vực hoạt động khác, muốn là m tốt, ngoà i tà i năng, phẩm chất đạo đức chưa đủ, mà còn phải có đam mê, nhiệt huyết. Những người ứng cử tự do phải có đam mê, nhiệt huyết, thực sự muốn là m đại biểu Quốc hội. Vì vậy, nếu họ được người dân tín nhiệm bầu là m đại biểu Quốc hội thì họ sẽ hoạt động tốt.
Vấn đử còn lại là là m sao để thông tin liên quan đến việc tự ứng cử đến được với nhiửu người dân và có cơ chế để tạo thuận lợi cho người dân tự ứng cử.
Để nhiửu người dân biết thì báo chí cũng đóng vai trò quan trọng trong việc tuyên truyửn vử quyửn tự do ứng cử. Còn để tạo thuận lợi cho các ứng cử viên tự do thì cũng nên đưa lên internet các thông tin cần thiết như thời hạn đăng ký, các địa điểm nhận đăng ký; các mẫu văn bản đã được số hóa... Nếu cần, người dân chỉ việc tải các mẫu văn bản xuống và điửn thông tin và o, gửi cơ quan chức năng để ra tự ứng cử. Điửu quan trọng là trong quá trình hiệp thương phải hết sức công tâm, xem xét kử¹ các ứng cử viên để những người xứng đáng không bị loại ra. Để tạo thuận lợi tối đa cho các ứng cử viên tự do và cũng là để nhẹ gánh cho quá trình hiệp thương, nhiửu người đử nghị phương thức thu thập chữ ký (đủ một số chữ ký nhất định thì ứng cử viên được đưa và o danh sách bầu cử). Theo ông đử nghị nà y có hợp lý không? - Ở nhiửu nước, người ta là m như vậy; thậm chí có nước còn quy định là chỉ cần đóng tiửn đặt cọc (nếu người tự ứng cử trúng cử hoặc thu được một số lượng phiếu nhất định, thì tiửn sẽ được trả lại; nếu không thì tiửn bị sung và o công quử¹). Tuy nhiên, ở hoà n cảnh nước ta hiện nay, theo tôi, đây là điửu cần được cân nhắc thêm. Hơn nữa, các ứng cử viên được đử cử phải thông qua quá trình hiệp thương hết sức phức tạp, còn người tự ứng cử thì chỉ cần thu thập chữ ký, thì không biết có thật công bằng không. Thông thường, ở các nước đa đảng, các đảng giới thiệu ứng cử viên. Còn những người không đảng phái hoặc không được giới thiệu thì mới thu thập chữ ký để ra tranh cử. Còn ở nước ta hiện nay một đảng cầm quyửn nên chúng ta cần phải có quá trình hiệp thương cho phù hợp với hoà n cảnh thực tế. Có ý kiến đử nghị rằng, thay vì để các đơn vị bầu cử lớn như vẫn là m thì nên chia nhử các đơn vị bầu cử ra; mỗi đơn vị bầu cử chỉ bầu một đại biểu. Như vậy đại biểu được bầu có trách nhiệm hơn với cử tri, và cử tri dễ bử giám sát người mình bầu ra. Xin ông cho biết quan điểm của ông trước đử nghị nà y! - Đúng là mỗi đơn vị bầu một đại biểu, thì trách nhiệm trước cử tri sẽ được tăng cường. Tuy nhiên, điửu nà y cũng sẽ ảnh hưởng không nhử đến khả năng đại diện cho lợi ích quốc gia (đại diện cho toà n dân) của các vị đại biểu. Nếu chia nhử các đơn vị bầu cử và mỗi đơn vị chỉ bầu một đại biểu thì việc xác định trách nhiệm của đại biểu với cử tri bầu ra mình là rất rõ rà ng và có sự gắn bó mật thiết vử lợi ích cũng được xác lập. Điửu nà y sẽ khuyến khích đại biểu đấu tranh cho quyửn lợi của cử tri bầu ra mình. Tuy nhiên, điửu quan trọng nhất là đại biểu Quốc hội phải đấu tranh cho lợi ích quốc gia chứ không phải cho lợi ích của một nhóm dân cư bầu ra mình. Nếu lợi ích của một nhóm dân cư, một đơn vị bầu cử trùng với lợi ích quốc gia thì không sao, nhưng hai lợi ích ấy xung đột nhau thì sao? Khi ấy sẽ rất khó bảo vệ lợi ích quốc gia. à”ng có thể đưa ra một ví dụ cụ thể được không? - Nếu chúng ta chia ra như vậy thì đại biểu đại diện cho nông dân là đông nhất chứ gì. Ví dụ, muốn đô thị hóa, công nghiệp hóa nông nghiệp thì phải thu gom đất đai lại. Động lực để chuyển đổi công nghiệp hóa nông nghiệp thời gian qua là giá đất rẻ. Nếu vì quyửn lợi của nông dân mà đại biểu đấu tranh để giá đất cao lên thì rất khó khăn cho quá trình công nghiệp hóa. Lợi ích chung của quốc gia khó thực hiện được. Trên thế giới, ở đâu cũng vậy thôi, như nước Anh chẳng hạn, không có thời kử³ đẩy nông dân ra khửi đất thì là m sao mà công nghiệp hóa được. Đó là mới nói tới chuyện xung đột lợi ích quốc gia và lợi ích của nhóm dân cư. Còn nhiửu phức tạp khác nữa nếu chúng ta chia nhử các điểm bầu cử ra. Ví dụ, theo cách thức bầu cử hiện nay, ứng cử viên của T.Ư đửu được đưa vử các địa phương để ứng cử. Cho dù ứng cử viên đó trúng cử thì lại trở thà nh đại biểu của địa phương, thì đó vẫn là ứng cử viên của T.Ư. Mà như vậy thì sẽ rất rủi ro cho các vị ứng cử viên của T.Ư. Tỷ lệ thất cử của các vị nà y sẽ rất cao. Khi còn là m Giám đốc Trung tâm Thông tin, thư viện và nghiên cứu khoa học của Văn phòng Quốc hội chúng tôi có là m một cuộc điửu tra để xem hà nh vi lựa chọn của cử tri. Kết quả cho thấy có tới 70% lựa chọn ứng cử viên của địa phương. Kiửu bà o có thể ứng cửvà bầu cử không? Gần đây có nhiửu kiửu bà o đặt vấn đử là cần tạo điửu kiện để người Việt Nam ở nước ngoà i được tham gia ứng cử và bầu cử. Vậy nên xử lý vấn đử nà y như thế nà o, thưa ông? - Những người Việt Nam ở nước ngoà i có quốc tịch Việt Nam đửu có quyửn ứng cử và bầu cử theo luật định. Tuy nhiên, cho dù ở đây vử mặt pháp lý không có vấn đử gì, thì vử mặt kử¹ thuật vẫn có rất nhiửu khó khăn. Khác với việc bầu cử Tổng thống (Việc bầu cử Tổng thống có nửn tảng là cả một dân tộc), việc bầu cử đại biểu Quốc hội phải theo đơn vị bầu cử. Nếu kiửu bà o muốn tham gia ứng cử và bầu cử thì chúng ta có thà nh lập đơn vị bầu cử ở nước ngoà i được không hay kiửu bà o phải đăng ký vử ứng cử, bầu cử ở các đơn vị trong nước? Thông thường, mỗi đơn vị bầu cử sẽ có khoảng từ 350.000 cử tri trở lên. Xác lập các đơn vị bầu cử như thế nà y ở nước ngoà i quả thực không dễ. Cái khó thứ hai là , trong một cộng đồng có 350.000 cử tri trở lên ấy có thể đoà n kết được với nhau để cuộc bầu cử diễn ra tốt đẹp không. Một sự hòa giải thật sự sẽ là không thể thiếu ở đây. Việc ứng cử cũng vậy. Không có đơn vị bầu cử thì không có nơi để tham gia tranh cử. Còn việc ứng cử viên người Việt ở nước ngoà i vử nước để ứng cử và o một đơn vị bầu cử nà o đó thì cũng rất khó khăn. Vì trước khi đăng ký để ứng cử phải qua hiệp thương. Mà hiệp thương thì người ta phải biết ứng cử viên ấy là m việc ra sao, sống ở địa phương thế nà o, có được người dân nơi cư trú tín nhiệm không. Rất phức tạp, rất khó. Còn nữa, cử tri đơn vị bầu cử cũng rất khó để bầu cho họ, vì cử tri không hiểu ứng cử viên là người thế nà o. Giả dụ, ứng cử viên đó có trúng cử đi chăng nữa thì họ sẽ thực hiện chức năng đại diện ra sao; cử tri giám sát họ thế nà o... Như vậy là không có cách nà o khác để kiửu bà o ta tham gia ứng cử và bầu cử để góp phần xây dựng đất nước, thưa ông? - Tất nhiên, cũng có những cách thức khác để trong Quốc hội có đại biểu là người Việt Nam ở nước ngoà i. Nhưng chúng ta phải nghiên cứu kử¹ để sửa luật. Ví dụ, Quốc hội đầu tiên của chúng ta có tới 70 đại biểu là do chỉ định. Chúng ta vẫn có thể nghiên cứu và sửa đổi Luật Bầu cử để bà con Việt kiửu có thể cử được đại diện của mình là m đại biểu. Ví dụ, đại diện cho cộng đồng người Việt Nam ở Mử¹ có 2 đại biểu, do cộng đồng người Việt giới thiệu chẳng hạn. Ở Singapore, trong luật cũng có quy định đảng đối lập tuy thất cử cũng vẫn có được một số ghế nhất định trong Quốc hội. Đây sẽ là các vị đại biểu giữ ghế theo luật, chứ không phải theo bầu cử. Xin cảm ơn ông!