Vì "thoáng", vì tự tin, nhiửu cặp vợ chồng trẻ ngà y nay rất "lười" đi đăng ký kết hôn. Họ nghĩ thủ tục đó là m lúc nà o cũng được nên cứ "quên" và lần lữa. Nhiửu đôi chưa kịp đăng ký đã tan vỡ và đến lúc nà y, người trong cuộc mới thấy mình thiệt đơn, thiệt kép.
Bồ thà nh vợ, vợ lại thà nh bồ
Rõ rà ng là vợ có cưới hửi đà ng hoà ng nhưng vì thiếu một tử giấy mà Hiên (Yên Hòa, Cầu Giấy, Hà Nội) bỗng chốc để mất chồng và o tay người phụ nữ khác, không có cách gì để "đòi" lại. Do Phong, chồng cô, phải đi công tác khá lâu đến sát ngà y cưới nên họ không kịp đi đăng ký kết hôn. Cưới xong, và i lần Hiên cũng nhắc chồng đi đăng ký nhưng Phong cứ gạt đi: Vợ chồng quan trọng là tình yêu, nếu không còn yêu nhau nữa thì tử giấy đó cũng có nghĩa gì. Nghe thế, Hiên cũng cho qua luôn.
Phong là một giám đốc có khá nhiửu nhà đất, xe hơi xịn, còn Hiên vốn là nhân viên kế toán, được anh mê như điếu đổ. Nhưng sau 6 năm lấy nhau, lo chăm sóc hai đứa con gái, nhan sắc của cô phai dần, và thế là Phong công khai cặp bồ. Hiên tự nhủ sẽ ngậm đắng nuốt cay để giữ gia đình, nhưng mong ước khiếm tốn nà y của cô cũng không thà nh. Khi cô bồ sinh một cậu con trai, Phong trắng trợn tuyên bố đón hai mẹ con cô ta vử và bảo Hiên: Cô có thể đi một mình, để con lại vì cô chắc không có khả năng nuôi được con. Còn tôi với cô ngà y trước không đăng ký kết hôn nên không cần thủ tục ly dị rườm rà gì cả. Thế là bỗng chốc Hiên thà nh không chồng, không con và cũng không được chia một chút tà i sản nà o vì đó là tà i sản riêng của Phong.
Cũng cảnh trắng tay vì cưới không đăng ký nhưng chuyện của Thư (quận Hai Bà Trưng, Hà Nội) còn oái oăm hơn nhiửu. Biết chồng có bồ và khi điửu tra ra được nơi ở của cô ta, Thư hùng hổ đến đánh ghen. Nhưng chưa kịp "động thủ" thì Thư đã ngã ngửa khi tình địch đưa ra tử giấy đăng ký kết hôn đóng dấu đử chót ghi tên cô ta và Bắc, chồng Thư. Cô bồ tuyên bố cô ta mới là vợ chính thức của Bắc, còn Thư chỉ là vợ hử. Bằng giọng của kẻ trên cơ, cô ta doạ : Tôi còn chưa muốn kiện cô vử tội lăng nhăng với chồng tôi đấy. Thư chỉ còn nước há hốc miệng đứng chôn chân một hồi rồi cay đắng ra vử. Sau đó Bắc mới thú nhận, do biết chuyện vợ chồng Thư cưới nhưng bử qua việc đăng ký nên giữa lúc Bắc đắm đuối nhất, cô ta vừa nịnh vừa ép Bắc đi đăng ký kết hôn với mình. Quá mê cô bồ, Bắc "không đỡ được".
Tình trạng cưới không đăng ký cũng phổ biến ở nông thôn, nơi có quan điểm đã cưới hửi đà ng hoà ng, có sự chứng kiến của hai bên họ hà ng và bà con hà ng xóm thì không sợ gì nữa. Tiến và Huệ (Phú Thọ) cũng nằm trong số đó. Họ vốn cũng định đi đăng ký nhưng quá nhiửu việc nên cứ tặc lườ¡i bử qua, nghĩ quan trọng nhất là đám cưới của họ đã được hà ng trăm người chứng kiến.
Nếu cưới nhau, đừng quên đăng ký kết hôn. Ảnh: Inmagine. |
Có tà i buôn bán nên sau cưới, Huệ đã là m cho cửa hà ng phụ tùng xe máy của chồng phát triển thà nh một đại lý xe máy lớn. Dần dần, Tiến giao hết việc cho Huệ. Rảnh rỗi, anh đâm ra chơi bời. Nhiửu khi Tiến lấy lý do lên tỉnh tìm mối hà ng nhưng thực ra là đi nhậu cả ngà y với đám chiến hữu. Rượu và o, anh cũng thay đổi tính nết, vử nhà thường xuyên thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với vợ. Khuyên can mãi không được, chịu hết nổi, Huệ chủ động yêu cầu ly hôn. Nhưng khi hai người kéo nhau đến tòa án thì được trả lời là cuộc hôn nhân của họ chưa được luật pháp thừa nhận nên vợ chồng phải tự giải quyết với nhau. Dứt tình, Huệ không được chia chút tà i sản nà o. Dù cửa hà ng có công sức lớn của cô nhưng đó là tà i sản Tiến có trước khi cưới, vẫn đứng lên anh ta nên Huệ chỉ biết ôm con quay vử nhà mẹ đẻ khi tuổi xuân đã qua.
Đà n ông cũng mất mát
Khi chia tay trong khi trước đó không đăng ký kết hôn, thường thì phần thiệt luôn thuộc vử phụ nữ, nhưng vẫn có những ông chồng phải ôm hận. Thà nh Trung, nhà ở quận Long Biên, Hà Nội, là một ví dụ. Chính anh là người ngại thủ tục nên lần lữa việc đi đăng ký kết hôn, và không bao giử nghĩ cô vợ xuất thân tỉnh lẻ, nhan sắc bình thường lại có gan bử mình. Khi vợ tuyên bố chia tay để lấy người yêu cũ, Trung không chỉ sốc vì bị phụ tình mà còn vì mất cả căn hộ mua trước khi cưới, bằng tiửn của anh nhưng để chứng tử tình yêu và sự tin tưởng với vợ sắp cưới, anh để đứng tên cô. Trung để vợ đứng tên sở hữu nhà một phần vì anh ngại các thủ tục hà nh chính, không muốn phải đi đi lại lại để là m giấy tử.
Còn ông Lâm, 52 tuổi, nhà ở Hải Phòng, cũng không ngử vợ chồng sống với nhau hơn 10 năm, đã có hai mặt con mà còn có thể chia tay. Cô vợ kém ông 14 tuổi tuy không chiếm được ngôi nhà mang tên ông nhưng lại lấy đi toà n bộ sổ tiết kiệm, ô tô và khoản tiửn lớn đầu tư và o công ty do cô điửu hà nh, vì cô đứng tên sở hữu.
Theo luật sư Trần Sử¹ Tiến, Giám đốc công ty luật VDT Hà Nội, những thiệt hại vử kinh tế khi đôi vợchồng không đăng ký kết hôn chia tay nhau luôn rất phổ biến. Theo Luật Hôn nhân và gia đình, nam nữ không đăng ký kết hôn thì dù chung sống với nhau như vợ chồng cũng không được pháp luật công nhận là vợ chồng. Vì thế, cho dù đám cưới được diễn ra theo đúng phong tục tập quán, được sự cho phép và chứng kiến của họ hà ng hai bên nhưng nếu không có giấy chứng nhận kết hôn do cơ quan nhà nước có thẩm quyửn cấp thì vẫn không được coi là hôn nhân thực tế (có giá trị pháp lý). Vì thế khi giữa hai người xảy ra mâu thuẫn, không thể sống chung nữa thì toà án cũng không có sơ sở pháp lý để tiến hà nh thủ tục ly dị cho họ. Tà i sản riêng của ai thì vẫn thuộc quyửn sở hữu của người đó. Tà i sản chung (tạo lập trong thời gian hai người sống chung) được chia theo thửa thuận của các bên. Nếu có tranh chấp, hai bên không tự dà n xếp được phải yêu cầu toà án giải quyết, tòa sẽ tính đến công sức đóng góp của mỗi bên, trong đó ưu tiên bảo vệ quyửn lợi chính đáng của người phụ nữ và con. Nhưng trên thực tế, nhiửu phụ nữ vẫn phải chịu thiệt vì không chứng minh được tà i sản có công sức đóng góp của mình.
Luật sư Tiến cho rằng, bử qua đăng ký kết hôn cũng là biểu hiện không chấp hà nh luật pháp. Điửu nà y không chỉ gây rắc rối cho người trong cuộc mà còn gây khó khăn cho công việc cho những người hà nh pháp. Để được luật pháp bảo vệ quyửn lợi thì trước tiên mỗi công dân cần chấp hà nh, tuân thủ theo đúng luật, ông Tiến nói.