Cầm đưa tay vuốt lại mái tóc. Tiếng mưa rơi đửu đửu trên mái nhà hòa lẫn với tiếng nhạc nỉ non từ xa vọng lại tạo thà nh mớ âm thanh đặc quánh. Vô tình nó giống với tâm trạng Cầm lúc nà y.
Trống ngực cô vẫn còn đập thình thịch kể từ khi Phong đặt lên môi cô một nụ hôn. Tới giử cô như còn cảm nhận được sự kử³ lạ của nó.
Đó có phải là một nụ hôn ngọt ngà o hay không Cầm cũng không dám chắc chắn. Thấp thoáng đâu đó vẫn có một cảm giác tội lỗi và mặc cảm bao trùm lấy cô.
Ngôi nhà trống vắng. Rất may là đồng nghiệp đã ra ngoà i hết để không có ai phải thấy sự bối rối của Cầm lúc nà y. Đầu tóc và quần áo sũng nước, cô cứ thế ngồi bệt xuống sà n nhà . Phải một lúc lâu sau, khi tiếng xe của Phong đã xa dần, Cầm mới gần như bừng tỉnh...
Quen Phong chỉ chừng một tháng nay, Cầm biết khi chuyến công tác kết thúc mọi thứ có lẽ sẽ trở lại như cũ.
Phong không phải là người tạo được ấn tượng với cô ngay từ lần gặp đầu tiên. Vì đối với Cầm, những thứ đầu tiên bao giử cũng quan trọng và có ý nghĩa hơn cả. Mặt khác, cô đã có anh, mối tình đầu và duy nhất. Ngà y cô lên đường đi công tác anh không giấu nổi ánh mắt lo lắng và bất an. Nhưng Cầm nghĩ rằng sẽ chẳng ai có thể đem lại cho cô cảm giác bình yên như anh.
Và mặc dù sự bình yên ấy vẫn còn đó nhưng giử đây lại có một thứ khác xâm chiếm lấy tâm trí của Cầm. Nó là gì Cầm cũng không thể giải thích nổi. Cô chỉ biết rằng từng chút, từng chút một, cô bắt đầu nghĩ tới Phong. Mỗi ngà y đi qua Phong là m khoảng cách giữa hai người cà ng gần lại. Cô cũng không muốn đẩy nó ra xa. Lòng vẫn tự nhủ rồi mọi thứ sẽ nhanh chóng trôi qua thôi.
Chiửu nay, vừa xong công việc Phong chở cô vử nhà nghỉ tập thể. Trời mưa như trút nước, cả hai đà nh trú tạm ở mái hiên nhà thử. Chỉ là một nhà thử nhử nằm dưới chân con dốc với lối đi trồng toà n hoa cúc dại. Nhưng trong khoảnh khắc đó cô nhận thấy một sự bối rối xuất hiện trong mắt Phong. Một cơn gió lạnh thổi qua, mưa không biết vô tình hay cố ý hất tung mái tóc cô. Nhẹ nhà ng, Phong đưa tay vuốt mái tóc gần như ướt sũng. Bà n tay to của Phong che kín khuôn mặt cô đang đử ửng. Tim cô run lên và đôi chân bỗng nhiên muốn bử chạy khửi Phong:
- Tôi đã có người yêu rồi - Cô không biết vì sao mình thốt lên điửu đó. Hơi bất ngử, Phong rụt tay vử. Tuy nhiên, khoảng cách giữa hai người vẫn không đổi. - Tôi biết Cầm đã có người yêu. Có thể những gì tôi và Cầm trải qua hôm nay là quá vội vã nhưng với tôi nó rất thật. Tôi đã muốn trốn tránh nhưng tôi lại cứ đi tìm.
Cầm im lặng. Trời vẫn mưa. Phong không có vẻ gì chử đợi câu trả lời nơi cô. Một khoảng lặng đáng sợ giữa hai người lúc nà y. Nó là m cô cảm thấy nghẹt thở. Nói gì với Phong bây giử, chẳng lẽ nói rằng cô cũng đã bắt đầu nghĩ tới Phong, nghĩ tới những cuộc hẹn hò như bao đôi tình nhân khác. Nhưng có gì đó trong sâu thẳm trái tim đã níu cô lại. Bất chợt, Phong kéo mạnh tay cô và o người và đặt lên môi cô một nụ hôn. ...
Anh đến đón Cầm ngoà i sân bay. Cố gắng lắm Cầm mới không để lộ cái cười gượng gạo đến gần như khóc. Trong khi anh loay hoay chất hà nh lý của cô và o xe, Cầm đảo mắt nhìn ra phía sau. Đằng xa, chiếc taxi chở Phong cũng từ từ lăn bánh.
Anh vẫn dịu dà ng với Cầm nhưng anh đủ tinh tế để nhận ra Cầm không giống như cô của một tháng trước đây. Trái với suy nghĩ của cô, anh không gặng hửi cũng không hử giận dữ. Thậm chí, anh không xuất hiện trước mặt cô quá nhiửu vì anh hiểu lúc nà y cô cần được ở một mình. Cầm cảm thấy biết ơn anh vử điửu đó. Cô tự hửi liệu người ta có thể đánh đổi một tình cảm ổn định cho một cảm xúc thoáng qua không? Cái cảm xúc mà cô dà nh cho Phong liệu có như cơn mưa chiửu hôm đó? Nó à o đến bất chợt và ra đi vội vã. Rồi cô sẽ quên Phong nhanh như một cơn mưa đi qua không?
Cô gọi điện đánh thức anh lúc nửa đêm và òa khóc:
- Em nghĩ là em thích anh ta, nhưng em cảm thấy đau khổ hơn là hạnh phúc. Em muốn nói thật với anh. Em biết mình đã không phải. Từ ngà y vử nhà em không có ý định đi tìm anh ta. Vì em muốn quên.
àp chặt điện thoại và o tai, Cầm nghe giọng anh rất nhẹ nhà ng như chưa từng có chuyện gì xảy ra:
- Anh đã nghĩ tới điửu nà y khi em đi. Đến một nơi xa, không người thân, tình cảm cũng khó nguyên vẹn, anh không trách được vì anh không thể ở cạnh em lúc đó. Tuy nhiên, bây giử em đã vử và em vẫn có tự do của mình. Em hãy nghĩ xem mình cần gì, muốn gì và liệu em có còn yêu anh?
Lúc nà y Cầm chưa thể trả lời được câu hửi đó của anh. Cô biết rằng mình muốn được trở vử như ngà y xưa nhưng phải mất bao lâu thì cô mới quên được Phong. Phải mất bao lâu mới có thể quên được cơn mưa đã là m cô bị cảm lạnh. Mà điửu đó thì bản thân cô không thể tự trả lời.