Ba Vì miền mây thẳm
Tạp chí Người Hà Nội trân trọng giới thiệu tới quý độc giả bài thơ Ba Vì miền mây thẳm của tác giả Nguyễn Việt Chiến nhân dịp kỷ niệm 70 năm Ngày Giải phóng Thủ đô (10/10/1954 - 10/10/2024).
Ba Vì miền mây thẳm
Ngút ngàn cổ thụ ngút ngàn mây
Sông tràn bóng núi, núi tràn cây
Một miền sương trắng trong mây trắng
Những đỉnh phù vân ngây ngất say
Non xanh nước biếc nắng vàng phơi
Cò trắng như mây rải cuối trời
Hồng hoa đang độ sim còn tím
Mấy nàng sơn nữ áo chàm tươi
Hồn thiêng sông núi vẫn còn đây
Bình minh non Tản thắp sáng ngày
Hương khói ngàn năm sương khói phủ
Đỉnh Vua sừng sững dưới ngàn mây
Trên miền mây trắng tự ngàn xưa
Những lâu đài cũ mọc trong mơ
Ta theo mây trắng lên cùng gió
Em hóa thành sương cõi mịt mờ
Thăm thẳm non cao thăm thẳm rừng
Sông Đà một dải thắt lưng ong
Dáng mây ngọc nữ còn soi bóng
Trên đỉnh Ngọc Hoa nắng phiêu bồng
Óng ả nắng vàng rực rỡ hoa
Hoa núi chiều thơm thung lũng xa
Tóc em thoang thoảng hương rừng vắng
Em gái xứ Đoài có nhớ ta
Sông núi còn mơ dáng Sơn Tinh
Huyền sử ngàn đời mãi lưu danh
Xăm mình, đóng khố vây thủy quái
Đội trời, đạp đá chặn Thủy Tinh
Xanh thẳm rừng xưa dưới nắng trưa
Một miền phế tích ngủ trong mơ
Như nàng công chúa vừa thức giấc
Núi Tản sông Đà lãng đãng thơ
Thăm thẳm thời gian bóng xứ Đoài
Đền Thượng núi Tổ phía ban mai
Đền Trung non nước đây nguồn cội
Đền Hạ vầng đuốc vẫn sáng soi
Ta học thiên nhiên cách chở che
Tiếng chuông huyền tích vẫn còn mê
Trên miền hoang phế bao năm cũ
Một mái nhà thờ xưa lắng nghe
Ở đây cây lá như bè bạn
Ta hóa mây rồi em hóa trăng
Những đêm rừng thẳm nghe thao thiết
Mây núi ôm trăng mộng gió giăng
Ta lên chót đỉnh Ba Vì xanh
Ta hóa mây cao chốn an lành
Ta hóa tiếng chim miền cổ tích
Hóa tiếng suối nguồn róc rách xanh