TAND tỉnh Thừa Thiên - Huế mở phiên tòa xét xử lưu động tại huyện Phong Điửn đối với bị cáo Dương Bé (còn gọi là Dương Đăng Châu), 33 tuổi. Bị hại là chị Hoà ng Thị Hà , 29 tuổi.
Tham dự phiên tòa chủ yếu là họ hà ng và bạn bè của hai người. Trước và nh móng ngựa, bị cáo chắp tay trước bụng, vẻ mệt mửi lắng nghe đại diện viện kiểm sát đọc cáo trạng. Theo đó, lúc 4g30 ngà y 18-3-2008, khi chị Hà dậy đi vệ sinh thì gọi chồng dậy nấu cơm cho cả nhà ăn. Anh Bé nằm trên giường nói lại: Tui đau không nấu được.
Vậy là hai vợ chồng xảy ra cãi vã. Do bị vợ mắng chửi nên anh Bé vùng dậy xuống bếp lấy rựa chém và o trán vợ... và chỉ ngưng khi T. - con trai lớn 10 tuổi - ôm chân cản lại. Đến 5g30 thấy chị Hà nằm bất tỉnh, đầu chảy nhiửu máu, anh Bé gọi điện cho người anh họ nói: Khi khuya, không biết răng tui nổi điên nổi khùng đập vợ, chừ hắn nằm quệ rồi, anh vử coi tui cái. Sau khi được chữa trị, chị Hà bị tổn thương sức khửe 23%.
Bế tắc
Khi chủ tọa phiên tòa hửi vì sao bị cáo chém vợ mình, bị cáo run run, đôi mắt đử hoe, lắp bắp nói rặt giọng quê: Thưa tòa, tui không có ý định giết vợ của mình. Chỉ vì lúc đó tui bực quá. Hoà n cảnh gia đình khó khăn, tui lại bệnh tật không mần được chi nên lúc mô cũng thấy bế tắc cả. Chủ tọa hửi tiếp: Vậy từ khi cưới nhau, hai vợ chồng có hay gây nhau không?. Bị cáo chỉ cúi đầu trả lời: Dù nhà nghèo nhưng hai vợ chồng ít khi gây gổ hay cãi vã nhau. Chỉ khi mới đây bị cáo biết mình mắc bệnh nan y nên mới có mâu thuẫn. Tiếp những câu hửi sau đó vử tình tiết vụ án, bị cáo chỉ biết gật đầu và rấm rứt khóc nhận hết mọi tội lỗi.
Không khí buổi xét xử trầm lặng từ khi khai cuộc cho đến kết thúc.
...Vị luật sư hửi nhân chứng là bé D.Đ.T. vử sự việc diễn ra, cậu bé hồn nhiên nói: Cháu đang ngủ nghe ồn à o thì dậy thấy ba đánh mẹ. Cháu ôm chân ba không cho đánh mẹ nữa.... Luật sư tiếp: Nếu mẹ luôn chửi ba vậy có đúng đạo lý không?. Cậu bé ngơ ngác nói: Cháu không biết. Rồi luật sư kết luận do chị Hà không tôn trọng chồng nên mới dẫn tới hà nh động của anh Bé.
Cả buổi xét xử, người bị hại liên tục 4-5 lần đứng lên xin được giảm án cho bị cáo với lý do: Nhà đã neo người, anh nớ đi tù nữa thì mần răng đây. Tui xin tòa cho anh được cải tạo ở nhà thôi... Chủ tọa hửi người bị hại có mong muốn được bồi thường không, chị Hà nức nở: Tui không cần bồi thường chi cả. Chỉ mong vợ chồng sớm được đoà n tụ để nuôi con cái học hà nh tử tế. Còn bị cáo nói lời cuối cùng kèm theo những giọt nước mắt hối hận muộn mà ng.
Hơn 15 phút nghị án là quãng thời gian ngắn ngủi để bị cáo là người chồng - người cha, bị hại là người vợ, và nhân chứng là con trai gần gũi nhau lần cuối. Cậu bé T. cứ ôm ghì cha nằng nặc hửi: Ba đi lâu mau thì vử với tụi con?, còn người vợ cũng đử hoe mắt lý nhí trong miệng: Anh đi rồi mình em nuôi con không nổi. Anh đi rồi bao nhiêu gánh nặng gia đình sao em gánh hết. Người chồng chỉ biết nín lặng, sầu tư ôm con và o lòng. Chứng kiến cảnh nà y, những người tham dự phiên tòa cũng không giấu nổi những giọt nước mắt.
Chiếc xe bít bùng chở bị cáo lăn bánh trong ánh mắt tuyệt vọng của người vợ trẻ và đứa con thơ... Bản án tám năm tù quả là một thử thách với gia đình nhử nà y.
Buồn hiu
Gần hai tháng sau ngà y phiên tòa diễn ra, giữa tháng 5 tôi tìm đến nhà chị Hà . Ngôi nhà nhử, rách rưới, không cửa... nằm giữa rừng trà m ở thôn Khánh Mử¹ nay lại cà ng hoang vắng. Chị Hà kể vì cha đi tù, thằng T. đến lớp là m bà i kiểm tra không được vử ngồi thu lu ở góc nhà như đứa mất hồn. Con út 4 tuổi thì bử ăn. Nửa đêm đang ngủ, hai đứa nhử thức giấc chỉ thấy mẹ mà không có cha nằm bên thì khóc ngất. Chiếc giường đôi ni cả nhà đã nằm ngủ chung gần mười năm qua - chị Hà nghẹn giọng nói.
Cưới nhau từ năm 1998, cuộc sống của hai vợ chồng dù khó khăn vất vả nhưng lúc nà o họ cũng thương yêu nhau. Mồ côi cha, từ nhử đến lớn anh Bé đi chăn trâu thuê cho các nhà già u trong vùng để có cái ăn, cái mặc. Anh Hoà ng Văn Sơn, hà ng xóm, tâm sự: Cái lửu hai vợ chồng nó đang ở là do địa phương góp lại xây dựng. Có ai ngử thằng Bé hiửn là nh như cục đất nớ mà lại đi tù chứ. Buổi sáng anh Bé bị kết án, đến trưa nhiửu chủ thuê cắt cử tìm đến nhà anh vì không tin chuyện có thể xảy ra.
Hằng ngà y anh Bé được ai thuê xén cử, chặt cây, bửa củi... thì là m. Không thì hai vợ chồng trông nom vườn trà m. Mãi đến năm 2006, khi biết mình bị nhiễm virus viêm gan B, tâm trạng anh Bé rất đau khổ và quẫn bách. Chị Hà cũng bị nhiễm virus viêm gan B, xin được chân công nhân may mỗi tháng được 700.000 đồng nuôi cả gia đình.
Buổi sáng mới 4g, tui dậy nấu nướng để chuẩn bị đi là m là nó (T.) cũng dậy. Ngồi học bà i chử em gái ngủ dậy lau mặt mũi, thay quần áo cho em rồi hai đứa mới đi học. Đến chiửu, T. học xong lại đón em vử tắm rửa, nấu nướng cho ăn. Có hôm tui đi là m vử khuya, vử đến nhà thấy hai anh em nó ôm nhau nằm trước hiên nhà ngủ để muỗi đốt đầy người. Cơm canh để trên bà n chẳng chịu ăn. Hai đứa nói chử mẹ vử ăn cùng, không thì buồn lắm. Rồi ba mẹ con ôm nhau khóc - chị Hà kể.
Cha đi tù, mẹ là m công nhân phải đi sớm vử khuya, hằng ngà y hai đứa con cứ lẽo đẽo đèo nhau đi học. Đến giử ăn mà mẹ chưa vử thì qua nhà hà ng xóm hoặc xuống nhà ngoại cách đó mấy cây số xin ăn, không thì nhịn bụng chử mẹ vử. Ngà y trước ba còn ở nhà thì ba nấu ăn rồi chở đi học. Lâu ni không được như rứa nữa - T. vô tư nói.