- Là diễn viên chèo sao lúc nà o cũng thấy anh bận rộn còn hơn cả các ca sĩ chạy show thế?
- Chẳng biết mọi người thế nà o chứ lúc nà y tôi thì rất bận rộn. Năm 2009 nà y, đoà n chèo của tôi cũng biểu diễn liên tục, còn tôi đêm nà o cũng đi diễn, không diễn chèo thì diễn hà i. Thời gian nà y, đoà n chèo của tôi còn có chuyến công tác miửn Nam 3 tháng nhưng tôi thì không phải đi mà lại đi công tác ngoà i đảo Trường Sa.
Năm nay sẽ là một năm bận rộn với đoà n của tôi và riêng tôi nữa. Cuối năm nay chúng tôi sẽ dựng vở để thi hội diễn sân khấu chuyên nghiệp toà n quốc. Còn tôi, ngoà i việc đi diễn, tôi còn đóng phim, diễn hà i, là m album hà i... Đôi khi tôi thấy mình cứ phải gồng lên mà là m, không có thời gian thư giãn nghỉ ngơi. Lúc nà o đầu tôi cũng căng lên như sợi dây thừng.
- Anh vẫn có thể nghỉ ngơi nếu muốn?
- Tôi không thể từ chối công việc của mình, bởi biểu diễn là công việc của người nghệ sĩ. Mình từ chối công việc chẳng khác nà o mình từ chối đến với khán giả, cũng như từ chối... túi tiửn của mình. Mà cuộc sống bây giử, có ai sống được bằng chính đồng lương của mình đâu.
Tôi cố gắng là m việc không ngừng nghỉ cũng vì cuộc sống của bản thân và gia đình. Chúng ta không thể nà o sống mà không có tiửn. Còn công danh sự nghiệp là điửu mà bất kử³ người đà n ông nà o cũng phải phấn đấu và mong ước đạt được. Tôi là m việc điên cuồng cũng chỉ vì hai điửu đó.
- Giữa cuộc sống gia đình và tiửn tà i địa vị, một nghệ sĩ như anh sẽ cân bằng như thế nà o để cho "trong ấm, ngoà i êm"?
- Với tôi, gia đình vô cùng quan trọng. Tôi quan niệm, nếu bạn chỉ biết lo cơm áo gạo tiửn, công danh sự nghiệp mà bử quên gia đình thì không ổn.
Dù ra ngoà i, tôi là người thà nh đạt nhưng khi vử nhà gia đình bất hoà , cơm chẳng là nh, canh chẳng ngọt thì tôi vẫn là người bất hạnh.
Thật ra, công danh sự nghiệp cũng quan trọng nhưng cái đó chỉ cần khi bạn bước ra ngoà i xã hội, bạn muốn được mọi người ghi nhận công sức và thà nh quả là m việc của mình.
Còn khi vử đến nhà tôi chỉ muốn mình là một người chồng, người cha bình thường như bao người đà n ông khác.
- Bận rộn nhưng vẫn muốn là người đà n ông của gia đình vậy anh phân phối thời gian như thế nà o cho hợp lý?
- Tôi là con lớn trong gia đình. Bên nhà vợ, tôi cũng là con rể cả nên mọi việc của hai bên gia đình tôi đửu có mặt.
Còn ở nhà , hai vợ chồng đửu bận, con trai mới 20 tháng tuổi đã phải đi gửi trẻ rồi. Có khi hai, ba ngà y không được nói chuyện, vui đùa với con trai tôi cảm thấy có lỗi với con lắm.
Có những hôm, tôi đi là m vử khuya thì con trai đã ngủ, muốn hôn nó một cái cũng sợ nó tỉnh giấc, vợ lại phải mất thời gian dỗ con.
Sáng tôi đi là m thì cháu chưa dậy. Cứ thế, mấy ngà y không gặp con là chuyện rất bình thường.
Nhưng bù lại, lúc nà o rảnh rỗi, hay những lúc có thể lười được tôi tranh thủ vử với vợ con hay đưa con đi chơi.
Cu cậu nhà tôi thích ô tô lắm và cháu rất quấn quýt với bố. Nhưng đáng buồn là những ngà y tôi rảnh thì vợ tôi lại bận đi là m nên chỉ có hai bố con đi chơi với nhau. Nhiửu khi thấy hai bố con tôi đi chơi, nhiửu người hửi thăm tôi chỉ biết cười trừ.
Đôi khi tôi tự an ủi mình rằng, tôi phấn đấu cho sự nghiệp, muốn trở thà nh người gương mẫu nên vợ con tôi sẽ bị thiệt thòi, tôi cũng bị thiệt thòi. Nhưng đôi khi mình phải chịu thiệt thòi, vì cuộc sống! Phải không bạn?
- Hửi nhử nhé, có khi nà o anh và o bếp nấu cơm đợi vợ đi là m chưa?
- Tôi biết là m mọi việc của một anh thanh niên nông thôn. Từ nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo, đi cà y, sửa xe...tôi không ngại việc gì cả. Tôi biết là m mọi việc từ bé, ngay từ khi 5 tuổi tôi đã nấu cơm cho cả gia đình ăn rồi. Nhưng bây giử, công việc quá nhiửu nên tôi chỉ giúp được vợ khi có thời gian mà thôi.
- Ngay khi anh đã trở thà nh một người nổi tiếng như bây giử?
- (Cười)... Tôi không bao giử nghĩ mình là người nổi tiếng. Tôi là một nghệ sĩ xuất phát từ bình dân. Tôi đã phải gây dựng sự nghiệp từ hai bà n tay trắng nên tôi rất trân trọng những gì mình đã đạt được.
Tôi không giống như những người bỗng dưng từ một bộ phim mà trở nên nổi tiếng hay một chút thà nh công mà đẩy mình lên mây xanh... rồi tự kiêu tự mãn.
Tôi biết bây giử ra đường, trong 10 người sẽ có 3 người nhận ra mình nhưng thế đã là điửu hạnh phúc với tôi vì những cống hiến của mình được công chúng biết đến. Không phải khiêm tốn, nhưng tôi thấy mình là một người bình thường và tôi vui vì điửu đó.
- Cảm ơn anh và chúc anh nhiửu thà nh công hơn nữa!