Một buổi sáng mùa xuân, tôi đi trong làn mưa bụi lây rây lành lạnh. Những hạt mưa li ti phủ đầy trên tóc, long lanh như muôn vàn giọt ngọc. Khi tôi lướt qua những khung cảnh thân thuộc: Khu vườn nhỏ với hàng chuối ngự thẳng tắp, xanh ngắt những tàu lá, mấy cây đào già sau Tết hoa nở phơn phớt hồng, cây bồ kết bắt đầu nhu nhú lộc non. Mưa bụi phủ một lớp trắng xóa, không dưng tôi thấy cả một sự bình yên trải dài vô tận, vạn vật như chậm trôi theo làn mưa mỏng tang.