Đi trong mưa bụi

HNM| 11/04/2022 08:41

Một buổi sáng mùa xuân, tôi đi trong làn mưa bụi lây rây lành lạnh. Những hạt mưa li ti phủ đầy trên tóc, long lanh như muôn vàn giọt ngọc. Khi tôi lướt qua những khung cảnh thân thuộc: Khu vườn nhỏ với hàng chuối ngự thẳng tắp, xanh ngắt những tàu lá, mấy cây đào già sau Tết hoa nở phơn phớt hồng, cây bồ kết bắt đầu nhu nhú lộc non. Mưa bụi phủ một lớp trắng xóa, không dưng tôi thấy cả một sự bình yên trải dài vô tận, vạn vật như chậm trôi theo làn mưa mỏng tang.

Đi trong mưa bụi
Minh họa: Nguyễn Đăng Phú.

Đôi khi tôi nghĩ, tạo hóa thật khéo léo khi đặt tên mưa bụi. Cái tên gợi sự tò mò nhưng cũng gần gũi biết nhường nào. Quê nhà thân thương mờ ảo chìm trong mưa bụi hệt như khung cảnh của truyện cổ tích mà ngày xưa mẹ thường kể cho tôi nghe. Từ chái bếp nhỏ nhắn, những lọn khói trắng hăng hắc lởn vởn bay lên rồi nhanh chóng tan trong làn mưa bụi. Phía xa, bụi tre đầu làng, tiếng của những chú khướu vang lên trong vắt, mưa bụi đệm đàn, bản nhạc đồng quê càng thêm nồng nàn da diết.

Trong mưa bụi, tôi bỗng thấy mình bé lại như những ngày thơ ấu, thuở chân trần, lưng gùi đám hạt theo mẹ lên nương. Bàn tay nhỏ xíu vốc nắm hạt đỗ đen, hạt vừng, hạt bí đặt xuống những hốc đất mà mẹ đã cuốc sẵn. Tra hạt vào mùa xuân, có mưa bụi sẽ không cần nhiều công sức tưới tắm. Từ dưới lớp đất, mưa bụi đánh thức những hạt mầm thi nhau nảy nở, mầm non hé nhú xanh ngời. Người nông dân trông chờ vào mưa bụi. Mưa bụi chở che, tạo sự gắn kết màu xanh bất tận, cả nương bãi, đồi núi trù phú một màu thiên thanh.

Trong mưa bụi, ký ức dẫn dắt tôi tới một buổi chiều xưa lắc, đám học trò quê thướt tha trong tà áo dài, vòng xe quay đều trên đường làng thân thuộc. Mưa bụi bay bay. Mùa xuân của tuổi mười bảy với bao ước ao và khát vọng. Dưới vòm trời mùa xuân, đám con gái dịu dàng cất tiếng cười trong veo, má hây hây đỏ khi bị con trai chọc đùa. Tất thảy như những thiên thần. Những thiên thần áo trắng hồn nhiên. Kỷ niệm đó bỗng rung lên trên bờ môi mặn chát giọt nước mắt, khi tất thảy nghĩ tới ngày chia xa. Mùa xuân cuối cùng. Mùa mưa bụi cuối cùng. Và mùa tuổi học trò cuối cùng. Mãi mãi là những tháng ngày thương nhớ ngọt ngào nhất. Cả tôi, đám bạn ngày xưa, những ai đã qua tuổi học trò đều mong muốn được quay lại một lần trong đời.

Đi trong mưa bụi, mối tình đầu năm xưa trong tôi lại thổn thức âm điệu da diết, nhớ nhung. Thật tình cờ, tôi quen em trong một chiều mưa bụi giăng mắc, nơi góc quán cà phê quen, hai tâm hồn đồng điệu rồi gắn bó với nhau. Em nói em thích đi dưới làn mưa bụi. Tôi nhìn em, vuốt mái tóc đen dài chấm lưng, những hạt mưa đính kết, trông em như nàng công chúa nhỏ. Trò chuyện trong mưa bụi như thì thầm bên tai, sâu lắng, thương nhớ nồng nàn. Và sau này, dẫu hai đứa không còn đi chung đoạn đường nhưng tôi luôn trân trọng khoảng thời gian ấy, và mỗi lần nhìn mưa bụi bay bay là tôi lại da diết nhớ.

Đi trong mưa bụi, thật lạ, dẫu mùa vẫn thế nhưng lại thấy mùa rất mới. Bình yên gói lại trong mọi suy nghĩ. Cơn mưa bụi rắc xuống, đem trả lại vị ngọt của ngày cũ, khơi dậy bao cảm xúc tươi mới và thanh mát mùa xuân.

(0) Bình luận
  • Về ăn cơm mẹ nấu
    Chiều chậm trôi bên nhánh sông hiền hòa chảy êm dòng văn vắt. Mùa lúa chín đã qua còn lưu lại bao miết mải phù sa trên từng gốc rạ se sắt, hanh hao trồi lên khỏi mặt ruộng khô nứt.
  • Nhớ giàn nho của ngoại
    Sớm mai thức giấc, ánh nắng lọt qua khung cửa sổ, dịu dàng rơi trên bàn làm việc, lướt nhẹ lên những đồ vật quen thuộc: vài cuốn sách đang đọc dở, ly trà còn vương hơi ấm và... một chùm nho. Đưa mắt nhìn thật lâu vào chùm nho ấy, một cảm giác xao xuyến đầy mến thương y như vừa tìm được một người bạn cũ lâu ngày không gặp ùa về trong tôi.
  • Mùa về trên tay mẹ
    Kề má vào bàn tay mẹ, lòng tôi nghẹn ngào xót xa khi thấy từng vệt chai sần trên những đường nhăn chằng chịt nứt nẻ tựa trái na khô. Đôi tay mẹ bây giờ không còn khỏe, lập cập lẫn run run như buổi chiều hôm mòn vẹt vì nắng gió. Những mùa màng xưa cũ , những vệt trầm thăng đã quá nửa đời người lần lượt hiện lên trên đôi tay mẹ. Và ký ức tôi lại sụt sùi nhẩm đếm. Dẫu bốn mùa xuân - hạ - thu - đông đã neo sẵn vào đất trời nhưng mùa của mẹ còn ngổn ngang nhiều hơn cả thế.
  • Hương hoa mùa xuân tụ trong chén trà
    Năm nay mọi thứ dường như trôi qua chậm hơn, Lập Xuân rồi mà vẫn cứ rét ngọt và nắng hanh hao mãi. Phải đến qua Nguyên tiêu mới thấy lác đác mưa phùn cùng gió nồm ẩm thổi vào Giêng hai Bắc bộ. Chiều nay trà thất của tôi đón khách quý từ phương xa ghé thăm.
  • Thắp lên cánh đồng mùa xuân
    Ngày Tết, tôi có hứng thú đi tìm miền cỏ nước. Từ thuở bé đến bây giờ vẫn nguyên một mong ước giản dị mà xa xôi ấy. Ví von một chút là được vị thần thiêng liêng của Tết năm đó mừng tuổi cho một hình sắc cánh đồng vào xuân. Ngẫm thế, chợt thấy nếu được trải mình vào cánh đồng đang dâng lên tràn chảy sắc xuân ấy, thật sẽ là một món quà trang trọng, lịch lãm và cải biến diệu kỳ.
  • Nhớ miền tết xưa
    Hương xuân chạm vào cánh cửa thời gian, phố dài lên áo mới cũng là lúc đông rời đi chẳng bỏ quên gót mùa. Trong tiếng cựa mình của chồi non, xuân hòa cùng vào nỗi nhớ, dư âm Tết xưa cất gọi yêu thương. Tôi là đứa trẻ rất thích Tết, thích không khí chộn rộn, tất bật vui tươi những ngày cận Tết. Mùi Tết, hương vị Tết cứ len lỏi vào trong lòng tôi suốt những năm tháng tuổi thơ.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Đi trong mưa bụi
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO