Tôi đi trên "đường Hà Nội rực rỡ chiến công". Tôi tự hà o biết mấy khi đặt bà n chân trên những con đường đẹp như những huyửn thoại. Những con đường mà thời gian đã khắc lên bằng những kí ức đẹp, hà o hùng. Những con đường có mặt trước khi tôi sinh ra, và đã thở chung nhịp thở với bao thế hệ người Hà Nội. Sang thu, tiết trời dịu dà ng những tia nắng mửng manh.
Con đường dường như cũng trở nên xanh thẫm với những tán cây bắt đầu trút trả lại cho đất trời những chiếc lá và ng chao và o trong thơ và trong nhạc, trong tâm hồn những nghệ sĩ Hà Nội. Tôi sinh ra ở thà nh phố biển, trước Hà Nội tôi ngỡ ngà ng và hết sức bất ngử với những điửu thú vị trải dà i trên từng dãy phố của Thủ đô.
Những con đường mà u xanh, mà mỗi cái tên gợi vử chiến công của các vị anh hùng từ thuở lập nước, mỗi cái tên nhắc tới sự tà i hoa của những danh nhân, mỗi cái tên gắn với niửm tự hà o của người dân Việt Nam vử trang sử và ng của dân tộc... Hà Nội với những thân cây to rộng hơn vòng tay ôm của và i người, thân cây xù xì, khắc khổ, với đủ loại hình dáng... Nhưng ngạc nhiên thay, cây đã bao nhiêu tuổi - không ai biết rõ chính xác cây có tự bao giử, vậy mà tán lá vẫn bốn mùa xanh um, chỉ đợi gió cất tiếng hát rì rà o gọi tiếng ríu ran của đà n chim, là m xao động chiếc ô xanh khổng lồ và o mỗi buổi sớm mai.
Lắng nghe tiếng thời gian chảy âm thầm trong dòng nhựa sống dường như cũng mạnh mẽ như dòng chảy con sông Hồng bao mùa bồi đắp phù sa. Thăng Long xưa dịu dà ng và huyửn ảo trong lịch sử. Hà Nội ngà y nay - thà nh phố vì hoà bình, thà nh phố nghìn năm văn hiến mang gương mặt của một thà nh phố trẻ hiện đại. Với những toà cao ốc thi nhau mọc lên, và hà ng ngà y tôi vẫn cùng dòng thác người và xe đổ trên các con phố ấy. Những tán lá qua bao nhiêu năm tháng thời gian vẫn ngút ngà n mà u xanh.
Thời gian không là m nhạt đi sức xanh bất tận ấy. Những sớm mai trên đường Trần Phú xao xác tiếng chổi tre, những hoà ng hôn trên Hồ Tây mải miết đợi chử một cánh chim sâm cầm bay vử tổ, dù bao biến động thời gian, và bao thăng trầm lịch sử những con mắt xanh của Thủ đô vẫn luôn rạng ngời sức sống, thuần khiết và hiửn hoà . Đó là sức sống bất tận của Thăng Long nghìn năm văn hiến.
Giữa nhịp sống ồn à o, căng thẳng, tôi hướng đôi mắt vử những tán lá rộng và che những khoảng náo nhiệt, và ồn à o của thà nh phố. Những con đường mà u xanh ấy là m nên tình yêu và nỗi nhớ của những con người dù đi xa nhưng trái tim luôn hướng vử Hà Nội.