Chiều nay, trời Sài Gòn đột ngột se lạnh vì cơn mưa đến bất ngờ. Trở về nhà sau một ngày làm việc mỏi mệt, tôi pha vội cho mình một cốc trà hoa cúc thơm ngát. Nhìn màu vàng óng ánh từ trà, lòng tôi chợt nao nao nhớ về Hà Nội.
Mùa thu Hà Nội có biết bao điều thú vị, từ những khung cảnh lãng mạn cho đến những món ăn độc đáo mà chỉ riêng mảnh đất kinh kỳ mới có. Cốm, sấu chín, chả rươi, hồng ngâm… là những món ăn đặc trưng mà mới chỉ nghe tên đã thấy cả mùa thu Hà Nội.
Có ai đó từng ví von: Hà Nội đẹp như một bản tình ca. Và chính những bản tình ca đã khiến Hà Nội nên thơ hơn. Biết bao bài hát viết về Hà Nội bằng những âm điệu du dương gợi thương gợi nhớ đã trở thành một nét đẹp văn hoá rất riêng. Hà Nội trầm mặc cổ kính. Hà Nội lãng mạn hào hoa. Hà Nội hào hùng như khúc tráng ca lịch sử, dặm dài qua năm tháng chẳng thể nhạt phai.
Hà Nội dường như đâu chỉ là tình yêu và nỗi nhớ của riêng người Hà Nội. Ai đó, không phải người Hà Nội đã từng một lần dạo gót qua ba sáu phố phường (phố cổ), trên những con phố cũ (những phố được hình thành vào khoảng cuối thế kỷ XIX đến năm 1954, chủ yếu ở phía Đông và phía Nam hồ Hoàn Kiếm đến đường Đại Cồ Việt; phía Tây kéo đến phố Kim Mã)...
Bất chấp những tin tức xót bỏng về Covid-19, Thủ đô những ngày này trời mát mẻ, các ngõ nhỏ, phố nhỏ trong lòng Hà Nội ngập nắng, đường thưa vắng, không gian như rộng và sâu hơn...
Khi trời sắp vào thu, không còn cái oi ả nóng nực của ngày hè, tiết trời cũng dịu mát hơn. Và người ta còn nhớ về mùa thu Hà Nội qua những thức quà giản dị nhưng chỉ nơi này mới có.
(NHN) Ngà y lập thu đã qua tự buổi nà o, cái nắng cuối hạ sót chút hanh hao níu kéo nhưng ch?ng thể dấu nổi trong mình cái se lạnh mỗi sớm mai. Vậy là cái khoảnh khắc thời gian đã vắt sang khoảng cuối một năm Và ng bay mấy lá năm già nửa(Tản Đà )