Không có điửu gì cụ thể, đơn giản chỉ là một nỗi nhớ. Tôi cũng chẳng biết mình nhớ gì ở Hà Nội? Chỉ khao khát, chỉ mong chử, chỉ ước ao như trong một giấc mơ. Hà Nội giử nà y đang cuối buổi chiửu, mà không ở mình vẫn quen gọi là buổi tối. Hà Nội bây giử đi ngủ sớm vì những quán xá phải đóng cửa sớm. Cái thú lang thang trên phố rồi ghé lại một quán nhử quen thuộc bỗng trở thà nh hoà i niệm. Hà Nội đêm và những cơn mưa.
Đôi khi tôi cứ tự hửi mình vử mùi hương nà o đặc trưng cho Hà Nội? Hoa Sữa của những cặp tình nhân, Hoà ng Lan của những hồn thi sĩ, Dạ Lan Hương của những lời thủ thỉ, đoá Quử³nh Hương như khúc hát tự tình. Người ta ít nói vử hoa Huệ trong những áng thơ văn có lẽ bởi vì đó là loà i hoa dà nh riêng cho cúng lễ. Tôi vẫn nhớ trong ký ức của những ngà y tuổi nhử, ấn tượng đầu tiên là những bông Huệ trắng bà tôi mua vử thắp hương Đức Phật. Nhánh Huệ mảnh mai và tinh khiết, một mầu trắng rất trong. Cà nh hoa dà i như một nén hương thơm mà âm thầm kiêu hãnh. Bây giử người ta gọi bằng cái tên thanh lịch hoa Huệ Tây cho những bông Loa Kèn nhưng với riêng tôi sẽ vẫn chỉ là những đoá Loa Kèn hà nội. Giản dị mà không thể nà o quên.
Trong nỗi nhớ một ngà y xa xứ của tôi có cả những cơn mưa. Có phải tại những cơn mưa nơi xứ người là m tôi yếu đuối khi bất chợt thèm một trận mưa đêm trên dáng cổ kinh thà nh. Những mái nhà xưa cũ, xiêu vẹo và ọp ẹp. Những hà ng cây sẫm mình trong mưa dông. Mùa hạ ở nơi ấy có những trận mưa rà o. Mưa xối xả, mưa hối hả, mưa như vui đùa. Hà nội ướt đẫm, những con phố ngập nước là m thà nh những tấm gương dà i lóng lánh.
Tôi nhớ gì bây giử ở Hà Nội? Không gì cả, đơn giản chỉ là tôi nhớ nhà mà thôi. Nỗi nhớ dịu dà ng mà cháy bửng trong tim. Chẳng phải vì đi xa mà tôi nhớ đến nao lòng tất cả những điửu bình dị ấy. Cũng chẳng phải vì tôi lớn lên ở Hà Nội mà tất cả đửu trở thà nh lãng mạn. Chẳng vì bất cứ một điửu gì. Có điửu tôi biết mình đang nhớ. Nhớ lắm Hà Nội ơi!