
CHỜ THU
Thu nhẹ nhàng qua trước cửa nhà
Nhẹ nhàng như thể... khẽ khàng xa
Ngoài kia đường vắng buồn như đã
Nhớ hẹn ngày về thu ghé qua.
Vườn ai hoa trái đùa trong nắng
Rượu nhạt tình nồng thu bên ta
Hay chăng lối cũ vàng lá đổ
Lất phất mưa gần nhớ thu xa.
ƠI THÁNG MƯỜI
Ta nhặt nắng tháng mười
Hong khô bao kỷ niệm
Vàng thu rơi rụng xuống
Êm dịu bàn chân ai.
Câu ví dặm ngân dài
Chao nghiêng vành nón lá
Giận sao nhiều đến thế
Thương cứ rộng dài thêm...
Xóm nhỏ đã lên đèn
Nao lòng người ở lại
Tháng mười ơi đừng vội
Mang nỗi nhớ ra đi.
Gió vẫn cứ thầm thì
Thoảng vào trong kỷ niệm
Se lạnh thu vương vấn
Gói chữ tình làm tin.
CHỐN CŨ TÌM VỀ
Ta tìm về chốn cũ giữa chiều thu
Hoàng hôn nhuộm tím màu sau dãy núi
Làng quê mình với bao điều thay đổi
Nhà cao tầng… ngõ lối rộng dài hơn…
Một cõi đi về ngày xưa tôi ơi
Kỷ niệm đầy vơi xôn xao ký ức
Đâu rồi con đường gập ghềnh trơn trượt?
Gió Nam ùa về hong nắng sạm da?
Sân đình, giếng quê, bến nước, cây đa
Tháng Giêng về, làng mình vui mở hội
Khăn vấn, quần the, ra đình hát đối
Đêm tàn canh chuếnh choáng lạc lối về
Đồng trước bãi sau trải tận chân đê
Mẹ gặt lúa bằng tay liềm tay hái
Lúa chất đầy… Cha gánh về sân bãi
Kĩu cà, kĩu kịt nâng nhẹ giấc mơ con...
Xa phố rồi đau đáu nỗi niềm riêng
Trả hết giận thương trả ngày bươn bả
Phố thị phồn hoa... nhớ quê khôn tả
Quấy quả tìm về chốn cũ... làng quê.