Mù Căng Chải thời tiết bấp bênh. Ngày nắng. Đêm mưa. Mưa nhỏ thôi, nhưng mưa... Mưa... Núi non nhạt nhòa, những nẻo xa mờ mịt. Cây rừng ướt át. Cảnh rừng lặng lẽ. Tối ngày đất rừng ngùn ngụt bốc hơi. Biển hơi màu lục, ngụt mùi lá mục. Mái nhà tranh cũ nát lấm tấm dộ. Nước mưa rỉ xuống thong thả rỏ giọt, không khí ẩm sánh lại quánh ướt. Mưa ngày càng nặng hạt, chảy rào rào buồn buồn miên man như dòng thời gian trôi thành tiếng. Tôi nằm trở mình qua lại không tài nào ngủ được vì nỗi nhớ quê nhớ nhà dâng lên khôn siết. Lò dò bước xuống giường, đeo vội cặp kính tôi tiến tới bàn làm việc lục lọi tìm cuốn nhật kí ngày xưa. Tôi định chuốc hết tâm tư vào đó cho nhẹ lòng để có thể trở lại giấc bình yên. Đằng sau cuốn nhật kí là một gói nụ trầm tôi được anh Xuồn tặng trong dịp mới về nhận lớp ở vùng cao.