Dấu ấn kiến trúc Đông Dương trong lòng Thủ đô
Giữa lòng Hà Nội hiện đại, nơi những cao ốc kính thép không ngừng vươn cao, vẫn hiện hữu những công trình cổ kính mang vẻ đẹp trầm mặc, đầy nội lực – minh chứng sống động cho thời kỳ kiến trúc Đông Dương từng hoàng kim.

Đây không chỉ là các di tích lịch sử, mà còn là biểu tượng của sự giao thoa văn hóa Đông – Tây, của nghệ thuật ứng dụng tinh tế, của lối tư duy thiết kế mang tính nhân văn, phù hợp với khí hậu, con người và thẩm mỹ bản địa.
Khái niệm “kiến trúc Đông Dương” được hình thành trong thời kỳ Pháp thuộc, từ đầu thế kỷ 20, khi các kiến trúc sư Pháp tìm cách bản địa hóa phong cách Tân cổ điển châu Âu để thích nghi với điều kiện khí hậu nhiệt đới nóng ẩm của xứ sở An Nam. Nổi bật trong dòng chảy ấy là Ernest Hébrard – một cái tên được xem như “cha đẻ” của kiến trúc Đông Dương. Ông đã đưa ra quan điểm thiết kế mới mẻ: kết hợp giữa kỹ thuật phương Tây với hình thức và vật liệu mang đậm hồn Việt.
Không gian kiến trúc Đông Dương là tổng hòa của tường dày, mái ngói dốc, hành lang sâu, ô cửa cao, sử dụng vật liệu truyền thống như ngói ta, gỗ lim, gạch nung… Kết hợp đó là các chi tiết trang trí hoa văn Á Đông, mái vòm Pháp, hành lang rộng rãi thông gió tự nhiên. Kiến trúc không chỉ đẹp mà còn là giải pháp sống phù hợp với thời tiết và con người Việt Nam.
Hà Nội là nơi lưu giữ nhiều công trình mang đậm dấu ấn Đông Dương, hiện diện như những điểm nhấn di sản quý giá giữa đô thị đang chuyển mình.
Những công trình biểu tượng – lưu giữ ký ức một thời

Nổi bật nhất trong số đó là Khách sạn Sofitel Legend Metropole – khai trương từ năm 1901, toạ lạc ngay trung tâm Thủ đô. Với lớp tường trắng tinh, cửa chớp màu xanh cổ điển, ban công bằng sắt uốn, nội thất như đèn chùm pha lê, quạt trần gỗ, sàn gạch cổ... Metropole như một lát cắt nguyên bản của thời kỳ Đông Dương xa xưa, vẫn giữ được phong thái sang trọng và lịch thiệp như những ngày đầu.
Ga Hà Nội, khánh thành năm 1902, cũng là một công trình tiêu biểu. Trải qua hơn một thế kỷ và nhiều lần cải tạo, phần chính diện nhà ga vẫn giữ những nét kiến trúc Đông Dương với cửa vòm cao, mái hiên lớn và những đường nét tối giản nhưng đầy chiều sâu.

Không thể không nhắc tới Tòa án nhân dân Tối cao, nguyên là Tòa án Hà Nội từ năm 1906, mang vẻ nghiêm trang và kiêu hãnh. Kiến trúc sư Pháp thiết kế công trình theo nguyên tắc đối xứng, các chi tiết hoa văn được tiết chế để nhấn mạnh quyền uy của pháp luật, nhưng vẫn sử dụng mái vòm và cửa cao đón gió đúng tinh thần kiến trúc bản địa.
Dinh Toàn quyền Đông Dương, xây dựng năm 1907 – nay là Phủ Chủ tịch – là biểu tượng quyền lực một thời. Công trình sử dụng kết cấu bền vững với vật liệu truyền thống kết hợp sắt thép và kính hiện đại. Mái ngói đỏ tươi, những hành lang sâu và các chi tiết gờ chỉ mềm mại làm nổi bật sự bề thế nhưng không kém phần mềm mại.
Không thể không nhắc đến Đại học Đông Dương, tiền thân của Đại học Quốc gia Hà Nội ngày nay. Được khánh thành năm 1927 và thiết kế bởi chính Ernest Hébrard, tòa nhà chính là một trong những điển hình xuất sắc nhất của kiến trúc Đông Dương: mái ngói nhiều lớp, cửa gỗ kính kết hợp lam chắn nắng, phù điêu mang họa tiết truyền thống, vừa tối ưu công năng vừa truyền tải tinh thần dân tộc.
Tiếp nối dòng chảy đó là Trụ sở Bộ Ngoại giao (xây năm 1931), nguyên là Sở Tài chính Đông Dương, thể hiện sự chắt lọc tinh hoa kiến trúc trong bối cảnh hành chính thuộc địa. Các chi tiết như mái hiên rộng, trụ cột lớn, lan can bằng sắt uốn cùng dải màu vàng nhạt đặc trưng đã tạo nên một không gian trang trọng, đậm phong vị Đông Dương.

Cuối cùng, Bảo tàng Lịch sử Việt Nam (trước là Viện Viễn Đông Bác cổ) – hoàn thành năm 1932 – là một viên ngọc quý trong kho tàng kiến trúc Thủ đô. Công trình mang đậm triết lý đối thoại giữa Đông và Tây, giữa khoa học khảo cổ phương Tây và tinh thần mỹ thuật Việt Nam, thể hiện rõ qua hình khối đăng đối, mái cong lợp ngói âm dương, các phù điêu và hoạ tiết gợi nhắc đình làng, chùa chiền phương Đông.
Bản giao hưởng của thời gian và bản sắc
Mỗi công trình kiến trúc Đông Dương ở Hà Nội là một bản giao hưởng của thời gian, là kết tinh của tri thức phương Tây và tinh thần phương Đông. Những mái ngói cong, vòm cửa cao, hành lang sâu không chỉ phản ánh tư duy thiết kế tài hoa mà còn là minh chứng cho nỗ lực của kiến trúc sư trong việc tôn trọng và thích nghi với văn hóa bản địa.
Trong bối cảnh hiện đại hoá nhanh chóng, nhiều công trình kiến trúc Đông Dương đang dần bị lu mờ hoặc biến dạng vì các đợt cải tạo thiếu tinh tế. Do đó, bảo tồn và phục dựng đúng cách những công trình này không chỉ là bảo vệ ký ức đô thị mà còn là gìn giữ căn tính văn hoá giữa một Hà Nội đang đổi thay từng ngày.
Kiến trúc Đông Dương không chỉ là phong cách xây dựng – đó là một giai đoạn lịch sử, là một cách kể chuyện bằng gạch, ngói, ánh sáng và không gian. Trong lòng Hà Nội, mỗi công trình mang dấu ấn Đông Dương chính là một lát cắt của ký ức, một điểm nhấn của bản sắc. Giữ gìn những giá trị ấy cũng chính là cách chúng ta giữ gìn tâm hồn Hà Nội – một đô thị không chỉ hiện đại mà còn sâu sắc, giàu văn hoá và chan chứa ký ức./.