Khi tôi mới có thai được 3 tháng thì chồng tôi mất. 18 năm nay tôi ở vậy nuôi con. Tôi không dám nói con trai mình ngoan ngoãn mẫu mực, nhưng chí ít, nó không hư hửng, nghiện ngập, lừa dối mẹ điửu gì. Dù khi bử học đi chơi game, trốn nhà theo chúng bạn... tôi hửi, nó đửu trả lời thật thà .
Dù yêu chiửu con nhưng tôi cũng để tâm dạy cháu điửu hay lẽ phải. Chỉ duy nhất có chuyện giới tính là tôi không đử cập đến. Tôi cho rằng, cái ấy thuộc bản năng, đến tuổi tự cháu khắc biết. Thời chúng tôi cũng có ai được dạy đâu, thế mà cũng thà nh bố, thà nh mẹ hết mà .
Con tôi có nhiửu bạn, điửu đó tôi biết. Trong số bạn của con, có cả một và i cô gái. Cô gái mà con tôi rước vử là m vợ sau 1 tuần mẹ vắng nhà kia là một trong số đó. Sống buông thả, dễ dãi, suốt ngà y lê la với mấy cậu con trai, mới nứt mắt ra đã dám sang nhà bạn trai sống qua đêm, tôi thực lòng không chấp nhận nổi mẫu con gái ấy.
Tôi nói các anh chị đừng cười. Nhiửu người mẹ khi con gái hư lại đổ lỗi cho con trai nhà khác. Tôi chẳng bênh con mình, nhưng tôi nghĩ con trai xưa nay xã hội đã cho họ sự ưu ái, được thoáng hơn trong lối sống rồi. Chuyện giữ mình được hay không, là ở bản thân cô gái chứ!
Như cô bé kia, khi tôi đẩy cửa bước và o, vẫn đang mặc cái váy ngủ mửng tang. Hình như bên trong (tôi xin lỗi) còn không mặc đồ lót. Chỉ cần nhìn thế thôi là tôi đủ hiểu, một tuần qua chúng nó đã sống với nhau thế nà o, chắc rằng con bé không chỉ qua nấu nướng, giặt giũ cho con trai tôi mà đã ở hẳn đây. Hai đứa chúng nó xưng hô với nhau vợ vợ chồng chồng...
Tôi cũng bất ngử, cũng sốc một chút nhưng tôi bình tĩnh lại khá nhanh. Có lẽ vì cái đứa con là m chuyện tà y trời là con trai nên tôi đỡ sốc hơn chị Minh Ly chăng. Tôi yêu cầu con bé và o thay đồ, rồi ra hửi chuyện. Cuộc nói chuyện giữa tôi với thằng con trai và người yêu nó chỉ có đúng 5 câu thế nà y:
- Hai đứa giải thích cho mẹ chuyện nà y?
- Bọn con yêu nhau, muốn lấy nhau.
- Năm nay hai đứa bao nhiêu tuổi?
- Dạ, 17.
- 17 tuổi pháp luật có cho kết hôn không?
- Không ạ
- Bố mẹ hai bên có cho phép hai đứa kết hôn chưa?
- Chưa ạ!
- Giửi, hai anh chị chưa được bố mẹ đồng ý, chưa được pháp luật cho phép mà dám tự dẫn xác vử ở với nhau. Còn coi bố mẹ, coi trời đất ra gì không?
Sau câu hửi cuối của tôi, hai đứa ngồi im ở hai góc ghế. Tôi đã bắt con trai mình đưa số điện thoại gọi vử nhà con bé, mời bố mẹ nó sang nói chuyện. Chỉ có bà ngoại nó sang xin lỗi vì bố mẹ cháu bận đi là m ăn xa.
Tôi biết mình tà n nhẫn, vô lối khi bảo bà ngoại con bé: Bác vử bảo chị nhà để tâm đến con gái một chút, con mới chừng ấy tuổi bử nhà đi cả tuần mà không biết đi tìm. Nhưng lúc nhìn hai bà cháu lủi thủi ra khửi nhà , nước mắt lã chã, tôi bỗng thấy chạnh lòng.
Con trai tôi, xót bạn gái, quay ra trách mẹ. Lần đầu tiên tôi đã cho nó một cái bạt tai với lời đe dọa con có biết, quan hệ với bạn gái chưa đủ tuổi thà nh niên là đi tù mọt gông không? nó vẫn còn cố vớt vát chúng con tự nguyện.
Nói thực lòng, tôi không thấy cái việc con trai mình quan hệ ở tuổi nà y có gì là quá kinh khủng. Cái gợn trong lòng tôi trỗi lên là từ khi bà ngoại con bé đến dắt cháu vử, vừa đi vừa khóc. Tôi chẳng hiểu mẹ cháu bận là m ăn đến mức nà o mà có thể để con sống tự do, buông thả như vậy không hay biết gì.
Nói cho cùng, chuyện quan hệ dễ dãi, thiệt thòi nhiửu là vử phần con gái. Như con trai tôi đấy, nó có để tâm gì lắm đâu, con bé bị tôi đuổi vử, nó vùng vằng một buổi chiửu, tối lại ngồi ăn cơm mẹ nấu, hôm sau lại đi học bình thường (tất nhiên nó cũng có ngượng tí chút). Tôi dù giận con cũng chỉ có thể mắng nó đến thế thôi, còn có thể là m gì hơn nữa.
Còn cô bé kia, nếu giả dụ chẳng may có bầu, thì ở tuổi nà y là m sao mà có thể sinh nở, phải phá bử là khổ chính cháu. Khi thấy bà cháu đến đón mà không phải là mẹ, tôi cũng rất thương, nhưng bảo tôi dễ dà ng gật đầu cho chúng nó thà nh vợ thà nh chồng thì cũng khó. Tôi thực sự không chuẩn bị tinh thần để cho con trai mình lấy một cô gái sống dễ dãi như vậy là m vợ. Mà giả dụ tôi có bằng lòng, thì liệu con trai tôi sẽ còn yêu thương con bé được đến khi chúng trưởng thà nh để kết hôn không khi những cái nó cần thì con bé đã dâng cho hết rồi.
Con gái thất thân thì thiệt thân. Có thể khi kết luận con bé dễ dãi là tôi đã mang ác cảm sẵn có. Nhưng dù là dễ dãi hay dại dột thì cũng không còn là gái ngoan nữa. Chẳng có gia đình nà o, chẳng có người đà n ông nà o tử tế mà lại muốn rước một cô gái không ngoan vử cả. Tôi kể câu chuyện nhà mình, chỉ mong những người mẹ có con gái kịp giật mình mà xem lại, không để đến lúc sự việc đã rồi như nhà tôi, hay như chuyện nhà chị Minh Ly mới ầm ĩ nhà cửa lên, thì lúc ấy cũng chẳng thể là m gì hơn được nữa!