Tháng 4 vử mang theo tiếng mưa đêm rả rích như kéo nỗi buồn không tên và o không gian phố nhử. Nhưng sáng ra, ta chợt xốn xang, dưới mặt đường lấp loáng, bầu trời vẫn trong xanh đến lạ. Con gió đi hoang lả lơi cà nh lá cũng ùa vử là m rộn góc phố nhử Hồ Gươm. Tháng 4, trên mọi ngả đường Hà Nội, những gánh hà ng rong thong thả mà u và ng mơ chùa Hương, những vòng xe đạp tinh khôi trong sắc trắng mơ mà ng của hoa loa kèn.
Giữa muôn sắc rực rỡ của bao loà i hoa khác, loa kèn vẫn hút mắt mọi người trong mà u trắng kiêu sa mà e ấp, nhẹ nhà ng, thanh tao. Những bông hoa duyên dáng khép mình sau những giử hoa rung rinh theo nhịp xe chậm chậm trên phố.
Cái loà i hoa đến lạ! Chỉ khoe mình một tháng trong năm. Nó đến và đi nhanh như một cuộc tình lãng mạn, dịu êm nhưng chóng vánh quá, khiến người ta luôn nhớ nhung, tiếc nuối. Hình như đó là tháng mong đợi, tháng của hy vọng, của những yêu thương chưa bao giử tắt nên ai đó đã gọi nó là mùa dịu dà ng.
Dịu dà ng ơi! Ta sực nhớ tới bức tranh "Thiếu nữ bên hoa huệ" của Tô Ngọc Vân. Bức tranh có sức ám thị đặc biệt.
Ta tưởng chừng mỗi cà nh hoa loa kèn là một người con gái Hà thà nh kiêu sa, hiửn thục đang cúi đầu như ngại ngùng, e thẹn.
Lâu rồi, người ta không còn gọi nó là hoa huệ tây như những ngà y mới du nhập và o Hà Nội hồi đầu thế kỷ 20. Lúc ấy, hoa chỉ được cắm trong những bình gốm đẹp của những gia đình khá giả, già u sang. Nhưng giử đây nó có mặt trong hầu như mọi ngôi nhà . Loa kèn không cầu kì kiểu cắm, cũng không quá kén lọ hay nơi trưng bà y.
Dưới con mắt của biết bao người, loa kèn luôn là chính nó, luôn nổi bật mà không cần cắm xen với các loà i hoa khác. Loa kèn ban phát cho không gian vẻ sang trọng, lãng mạn và thật thanh tao. Hoa theo người vử từng căn phòng nhử, từng bà n là m việc, nơi công sở, rồi khẽ mở ra những đường cong trắng biếc thanh tân, quyện theo là n hương dịu nhẹ nhà ng. Hẳn bởi vậy mà khi tháng 4 gõ cửa, người Hà Nội luôn dà nh sự ưu ái cho loà i hoa nà y.
Hoa gọi tháng 4 vử!
Tháng Tư đã vử dọc trên con đường Hoà ng Diệu, đường Láng, trốn mình sau những hà ng cây, lất phất cơn mưa bụi, không đủ gội rửa lá cà nh vì còn miên man mùa cũ. Mùa đi qua ngõ, qua từng kẽ tay, bay theo gió khi phố đã nhuốm chút nắng và ng, và lá xà cừ cũng vừa kịp xanh. Khi ngoà i kia, Hà Nội đang bắt đầu bước và o cái khắc giao thời giữa nắng và mưa.
Tháng 4! Tháng 4, ta nghe trong tim một sự bình yên nhẹ nhà ng đến lạ, là m dịu cái guồng quay bất tận, bộn bử của cuộc sống những ngà y qua. Rồi ta chợt nhận ra một điửu thật tự nhiên và giản dị: tháng tư khe khẽ vử trong cơn gió nồm mơn man. Vội nhìn ra ngoà i khung cửa sổ, thấy chân trời như rộng mở ra.
Những vạt nắng đang vắt dần sang hạ. Gió lao xao hát khúc hoan ca cùng cử cây, hoa lá. Và lòng người phiêu du theo những vòng xe đạp chậm chậm, mơ mà ng. Ngoà i kia, trời đã giao mùa...
Tháng 4, chỉ còn chút man mác trong gió mới khẽ reo vang khúc ca chà o mùa hè. Khi ấy, hạ vẫn còn thẹn thùng lắm. Nên nắng vẫn tinh khôi và mơ mà ng, mây cứ lững lử và xa xôi. Tháng tư, thời gian và không gian như ngừng lại trong dòng cảm xúc mênh mang của riêng ta. Mùa dịu dà ng quá!