Đó là những tâm sự của bà ngoại Cao Thị Hương (Đội 9- thôn Phương Đông “ xã Phương Chiểu- huyện Tiên Lữ - tỉnh Hưng Yên) vử đứa cháu tội nghiệp đáng thương Đặng Tuấn Đạt. Nước mắt già n giụa, cay đắng, bà ôm cái hình hà i non nớt bé bửng và o lòng mà kể những lời ruột gan: Con gái tôi là Đặng Thị Hồng, từ bé nó đã không được khôn ngoan nên học hà nh dở dang rồi đi là m rửa bát thuê cho người ta ở trên Phố Nối để kiếm tiửn. Năm ngoái bị người ta là m hại rồi mang bầu nhưng cũng không biết, lúc đó tôi cũng đang đi ở giúp việc ở tận ngoà i Quảng Ninh nên không có tin tức gì. Có bầu đến tháng thứ 5, bụng to lên rồi cháu mới gọi cho mẹ biết nhưng lúc đó thì không bử đi được thế là để sinh. Rồi nó là m mẹ bất đắc dĩ như thế chứ nà o có sự chuẩn bị và biết gì đâu....
Nói đoạn bà quay sang nhìn Hồng “ đứa con nhẹ dạ để rồi phải vượt cạn một mình trong sự tủi phận bẽ bà ng và cả nỗi đau đến tê tái của người mẹ. Con dại cái mang, việc xảy ra cũng đã rồi nên những suy nghĩ trong lòng bà dần cũng nguôi ngoan để mà yêu thương chăm bẵm lấy đứa cháu thơ.
Hà ng ngà y nhìn đứa con dại chăm cháu bệnh tật, bà Hương đau đớn như cắt từng khúc ruột
Bé Đạt đã tội nghiệp biết bao khi sinh ra trong cảnh nghèo túng, không có bố lại được chăm sóc sơ sà i dưới đôi bà n tay vụng vử của người mẹ hơi dở dở, vậy mà cái bệnh cái tật lại vẫn cứ chọn em để đeo bám hà nh hạ. Sinh ra là một đứa trẻ khửe mạnh, kháu khỉnh nhưng phần đầu của em ngà y một to lên rõ rệt khiến bà và mẹ đửu hoảng sợ và lo lắng. Bà Hương tâm sự Ở quê nà o tôi có biết là bệnh gì đâu, thấy người ta nói cháu bị não úng thủy nên đầu mới to như thế. Nhìn thằng bé tội quá, bây giử thì to quá rồi không còn có thể nhúc nhích được người nữa.
Nói rồi bà quay sang nhìn bé Đạt “ đứa cháu tội nghiệp suốt ngà y chỉ biết nằm ngửa rồi giơ giơ đôi bà n tay bé xíu ra khi muốn đòi điửu gì đó. Nhưng tội nhất là khi con đói đòi bầu sữa mẹ, chị Hồng vốn đã lóng ngóng nay lại cà ng khó khăn hơn để cho con bú. Phần đầu của em quá to nên không thể xoay nghiêng người áp bầu sữa mà phải ngửa người ra nên nhiửu lần con bị sặc lại khóc ré lên. Những lúc đó vì không hiểu rõ được điửu gì nên chị Hồng chỉ biết dõi ánh mắt sang mẹ để cầu cứu. Nhưng bà ngoại nà o có giúp được gì đâu nên cũng chỉ biết nhìn con, nhìn cháu mà nước mắt lại ứa ra.
Bé Đạt bị não úng thủy nên phần đầu to phình ra khiến em phải ngửa người khi bú mẹ
Tôi có ý hửi sao bà không cho cháu đến viện để các bác sĩ khám và chữa trị nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt buồn đến lặng lẽ. Sự lặng im đủ để nói lên tất cả bởi cả một đời lam lũ bà chỉ có cho mình vẻn ven ngôi nhà ngói lụp xụp và đống rơm góc vườn là m tà i sản thì lấy đâu ra tiửn mà nghĩ đến việc đến viện. Cà ng đau lòng hơn khi có người ra người và o nói con đã thế thì cháu bị vậy cũng là điửu dễ hiểu, có chữa cũng chả khửi nên cứ để mặc kệ đấy.
Nghe những lời đó bà đau đến buốt ruột nhưng rồi cũng không biết phải là m sao. Con dại thì đã từ lâu, nhưng còn cháu, nó có tội tình gì đâu mà ông trời lại nỡ đà y đọa đến thế ? 4 tháng tuổi, em đã có gì đâu ngay cả điửu bình thường nhất là một gia đình trọn vẹn cũng không có được, vậy mà ... Tôi không cần gì cả cô ạ, nghèo khổ thì cũng đã nghèo bấy lâu rồi, chỉ mong cháu được bình thường như bao đứa trẻ khác thôi. “ bà Hương sụt sùi nói
Không có tiửn đi viện, hà ng ngà y chị Hồng chỉ biết ngồi ôm con trong căn phòng ẩm thấp
Bất chợt tôi quay sang nhìn chị Hồng “ một sự thương cảm nặng trĩu bóp nghẹt trái tim. Dù là dơ dở đấy nhưng chị vẫn đang được là m mẹ để mà ôm ấp yêu thương lấy giọt máu của mình. Và hà ng ngà y vẫn trong căn phòng ẩm thấp chỉ loang loáng ánh đèn điện tù mù ấy người mẹ tội nghiệp nà y chỉ biết ngồi ôm con mà mơ ước có tiửn để được đến viện chữa cho con.